Nhiếp Dập thấy đáy mắt ba mình đã dâng lên một ngọn lửa thì trong lòng run lên, không cam tâm tình nguyện đi tới trước mặt Uông Minh Hạo.
“...”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Uông Minh Hạo, là cậu út ngang ngược từ nhỏ của nhà họ Nhiếp, Nhiếp Dập không thể mở miệng được.
Bầu không khí trong căn phòng khách lớn lập tức lạnh đi.
Nhiếp Thành Thắng không tự chủ được siết chặt tay lại, nhìn chằm chằm vào gáy Nhiếp Dập.
Mặc dù nói mục đích chủ yếu lần này ông ta đến đây là hỏi chuyện đơn vị dự bị, nhưng nhà họ Nhiếp và nhà họ Uông đúng là như Nhiếp Nhiên nói, không thể sinh ra chút xa cách nào, điểm này cũng rất quan trọng.
Hai nhà đứng cùng một phe, vậy nên ông ta mới buộc phải dẫn Nhiếp Dập tới xin lỗi.
Lần này nếu như Nhiếp Dập không xin lỗi, có thể quan hệ giữa hai nhà sẽ thành bằng mặt mà không bằng lòng.
Thời gian chậm chạp trôi qua, mãi mà Nhiếp Dập không chịu mở miệng khiến Nhiếp Thành Thắng vô cùng lúng túng. Ông ta đè nén lửa giận trong ngực, cố cười.
Trên khuôn mặt bình tĩnh đã thoáng hiện lên chút hung ác.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Thật ra lỗi lớn nhất là do con, khi ấy con cũng ở đó, thấy hai em đánh nhau nên con bị dọa, không kéo hai em ra, người sai là con, nên là con xin lỗi mới đúng.” Nhiếp Nhiên đứng lên, cúi người với Uông Minh Hạo cách đó không xa, “Minh Hạo, chị xin lỗi.”
Cô cúi người như vậy dọa Uông Minh Hạo giật mình.
Từ nhỏ đến lớn nó đâu có được ai cúi người thế này, khuôn mặt nhỏ vốn đang căng ra lập tức trở nên hoảng hốt.
Đây là người lần trước lạnh lùng đứng dưới tán cây xem đó sao? Sao lại như biến thành một người khác thế này?
Dù sao Uông Minh Hạo cũng còn nhỏ, không hiểu ý đồ thật của việc cô đột nhiên thay đổi, chỉ vội vàng cúi người như gà con mổ thóc.
Uông Phủ thấy Nhiếp Nhiên khôn khéo hiểu chuyện, ôm tất cả lỗi lầm vào mình như vậy thì trong lòng càng cảm thấy Nhiếp Thành Thắng đã sinh ra một cô con gái tốt, chỉ hy vọng tương lai ông ta sẽ biết quý trọng.
Uông Phủ cảm thán trong lòng, vội vàng điều chỉnh bầu không khí, “Ha ha, vẫn nói con gái là áo bông của ba, hôm nay mới thấy quả nhiên là như vậy! Haiz... anh Nhiếp, tôi thật hâm mộ anh. Anh xem hai thằng nhóc nhà tôi đi, không làm tôi tức chết đã là tốt lắm rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhiếp Thành Thắng thấy con gái giải vây cho mình thì chấn động. Ông ta thở dài ở đáy lòng. Tiếc rằng con bé không phải là con trai, nếu không nhất định có thể thành người tài.
Ông ta cố cười, nói: “Con trai cũng có cái tốt của con trai, sau này hai đứa có thể dẫn về cho anh hai cô con dâu, mà tôi còn phải gả con gái như hoa như ngọc của mình ra ngoài, đau lòng lắm!”
“Ha ha ha, nếu anh đau lòng như vậy, không bằng gả con gái anh cho con trai tôi đi, như vậy hai nhà lại càng thêm thân. Tôi có thêm con gái anh có thêm con trai, vậy là hòa.” Uông Phủ nói đùa.
Nhiếp Thành Thắng vừa nghe thấy hai nhà kết hôn lập tức cảm thấy hay. Cho dù là dòng dõi hay tuổi tác, hai đứa nhỏ đều rất xứng đôi. Hơn nữa, ông ta còn chứng kiến quá trình trưởng thành của Uông Tư Minh, nhân phẩm cũng không tệ, năng lực cũng rất tốt.
Chỉ có điều, ông ta vốn muốn để Nhiếp Dập vào quân đội, Nhiếp Nhiên gả cho con cháu mấy nhà chính trị, như vậy cả nhà có cả quân đội cả chính trị sẽ càng thêm vững chắc.
Nhiếp Thành Thắng cười ha ha nói: “Tôi nói này anh Uông, sao anh có thể làm lính được, anh nên đi làm thương nhân mới đúng, tính toán nhanh nhạy như vậy cơ mà.”