Nửa tiếng trước ông ta vẫn đang ở nhà Uông Phủ, Diệp Trân lại tái phát à?
Không phải là suy nghĩ quá nhiều lại cộng thêm tức giận nên mới ngất đi sao? Trong thời gian này ở nhà không có ai nói chuyện với bà ta, sao bà ta lại tái phát?
Một loạt nghi vấn hiện ra trong đầu ông ta.
“Sư đoàn trưởng, bà Nhiếp còn dễ giận dễ lo như vậy thì thuốc có tốt thế nào cũng không chữa được đâu.”
Bác sĩ Hoàng tưởng là Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trân cãi nhau nên mới khiến bà ta liên tục tức ngất đi, cho nên nghiêm túc nói với Nhiếp Thành Thắng.
Mặc dù Nhiếp Thành Thắng cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ Hoàng đưa người vào phòng cấp cứu, truyền dịch, tiêm thuốc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng Diệp Trân nằm ở trên giường bệnh không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Bác sĩ Hoàng cau mày, nhìn chằm chằm máy theo dõi nhịp tim và đồng hồ trên tay mình, tính toán thời gian quan sát, cuối cùng ông ta lắc đầu, “Không được, toàn thân bà Nhiếp co giật, hơn nữa cũng không có phản ứng với lượng thuốc gia tăng, lập tức đưa vào phòng phẫu thuật!”
Đám y tá xung quanh đeo khẩu trang lên, đưa bà ta vào phòng phẫu thuật.
Bầu không khí nghiêm túc đó làm lòng bàn tay Nhiếp Thành Thắng ươn ướt.
Trước khi đi đến cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ Hoàng nói: “Tình hình của bà Nhiếp không được lạc quan, có thể sư đoàn trưởng phải chuẩn bị tâm lý.”
“Cái gì gọi là chuẩn bị tâm lý? Anh có ý gì hả!” Nhiếp Thành Thắng lập tức nổi giận, túm lấy bả vai ông ta ra lệnh: “Anh nhất định phải cứu sống bà ấy cho tôi!”
Ông ta đã mất một người vợ rồi, mất thêm một người nữa thì không biết bên ngoài sẽ đồn đại thế nào.
Bác sĩ Hoàng chỉ có thể khuyên giải an ủi: “Sư đoàn trưởng đừng kích động, tôi chỉ nói là có thể. Dù sao tình hình bây giờ của bà Nhiếp cũng rất không tốt, nửa tiếng trước tôi đã tiêm cho bà ấy lượng thuốc rất lớn rồi, khó khăn lắm mới hồi phục lại, vậy mà bây giờ lại hộc máu, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố hết sức.”
Sau đó, ông ta đi vào phòng phẫu thuật. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Đèn đỏ ở phòng phẫu thuật sáng lên, Nhiếp Thành Thắng đứng ở ngoài cửa không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt sốt ruột và bất an.
“Nhiếp Nhiên, con nói tiếp theo phải làm thế nào đây?”
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy mấy ngày nay ở nhà không được yên bình.
Đầu tiên là Nhiếp Dập Đầu khiêu khích ranh giới cuối cùng của mình hết lần này đến lần khác, sau đó là Diệp Trân bị bệnh ngất xỉu, dần dần biến thành hộc máu cấp cứu.
Bây giờ ông ta chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi không có sức lực.
Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Ba là chủ gia đình, nên nghe theo ba.”
Nhiếp Thành Thắng được một câu nói suông càng thêm khó chịu bất an, tốc độ đi qua đi lại không nhịn được mà nhanh hơn.
Mãi mà đèn phòng phẫu thuật không tắt, mấy y tá ra ra vào vào vô cùng bận rộn.
Việc này làm Nhiếp Thành Thắng càng thêm lo lắng. Ông ta vô tình liếc về phía Nhiếp Dập đang run rẩy co rúc trong góc, lửa giận lại phừng lên.
Ông ta chỉ Nhiếp Dập mắng, “Đều tại thằng nghiệt tử này! Nếu không phải thằng nghiệt tử này đẩy con xuống tầng, bây giờ mẹ nó cũng không tức giận đến nỗi phải vào bệnh viện! Sớm biết thế này, lúc đó ba đã đưa nó đến trường quân đội rồi, như vậy cũng không đến nỗi xảy ra chuyện này!”
Nhiếp Nhiên khuyên qua loa, “Ba, ba bớt giận đi.”
Nhưng câu nói vô thưởng vô phạt này làm sao có thể khiến Nhiếp Thành Thắng hết giận được? Cứ nghĩ chuyện những ngày qua đều do thằng nhóc này gây ra, ông ta đột nhiên cảm thấy đề nghị ban đầu của Nhiếp Nhiên không sai một chút nào.