Không lâu sau, Hoắc Hoành đi vào, chỉ hô một tiếng báo cáo.
“Nhiếp Nhiên lại làm sao thế?” Lý Tông Dũng hỏi thẳng.
“Nảy sinh mâu thuẫn với một nữ binh lớp 1, đánh người, tôi phạt giam em ấy.” Hoắc Hoành bình tĩnh nói.
Nhưng chính sự bình tĩnh của anh ta lại khiến Nghiêm Hoài Vũ bất mãn nghiêm trọng, “Nhiếp Nhiên không đánh người! Chuyện này không có chứng cứ, là chính trị viên tự ý kết luận!”
Hoắc Hoành dửng dưng nhìn về phía anh ta, “Vậy các cậu có chứng cứ chứng minh cô ấy không đánh người không?”
Lại nữa rồi, lại quay lại cái vấn đề này rồi!
Mỗi lần tới đây, chuyện sẽ giống như bị thắt nút chết.
Bọn họ tức giận vì Hoắc Hoành khăng khăng khẳng định nhưng lại không làm sao được.
Nghiêm Hoài Vũ không phục nói: “Nếu hai bên đều không có chứng cứ, dựa vào cái gì chỉ nghe lời lớp 1, phạt người lớp chúng em?”
“Dựa vào việc tôi là chính trị viên của các cậu! Chỉ cần các cậu ở trong tay tôi một ngày thì nhất định phải nghe lời tôi, cho nên tôi ra lệnh cho các cậu bây giờ lập tức lập tức đi về ngủ.”
Nghiêm Hoài Vũ nhìn đôi mắt sâu thẳm lại lạnh như băng của anh thì cảm thấy trái tim bị bóp chặt, nhưng vẫn cố chống đỡ nói: “Rõ ràng Nhiếp Nhiên vô tội! Lời nói của nữ binh lớp 1 đó có quá nhiều sơ hở, không thể tin! Thầy giam một nữ binh vô tội nửa tháng đúng là quá áng quá rồi!”
Hoắc Hoành lạnh lùng nhìn đám người sau lưng Nghiêm Hoài Vũ một vòng, “Có tin hay không là chuyện của tôi, việc mọi người cần phải làm chính là phục tùng mệnh lệnh của tôi, chấp hành mệnh lệnh của tôi.”
Lý Tông Dũng cũng gật đầu, “Không sai, trong quân đội phải phục tùng vô điều kiện.”
Mọi người đều cau mày lại.
Rõ ràng Nhiếp Nhiên không hề sai, nhưng cũng vì một câu phục tùng vô điều kiện mà bị giam, hơn nữa còn bị giam nửa tháng.
Cấp trên sao lại vô lí và độc đoán như vậy!
Chẳng lẽ cấp trên không biết những binh lính khác nhìn thấy sẽ lạnh lòng sao?
Bọn họ làm lính là bởi vì bọn họ có sự nhiệt huyết với với quốc gia, cho nên mới đến nơi này nghiêm khắc huấn luyện, chứ không phải là để bị đãi ngộ không công bằng thế này!
Mặc dù mục đích Nghiêm Hoài Vũ vào quân đội không phải như vậy, nhưng... gặp phải những chuyện này vẫn khiến anh ta tức giận.
Lửa giận ở đáy mắt anh ta càng ngày càng lớn, dường như có ánh lửa đang nhảy nhót, anh ta siết chặt tay gằn từng chữ: “Phục tùng chuyên chế như vậy, em sẽ không phục!”
“Mục tiêu thao trường, chạy đến khi nào phục mới thôi.” Hoắc Hoành ném lại một câu rồi quay đi không nhìn bọn họ nữa.
Nghiêm Hoài Vũ siết chặt nắm tay, hung dữ nói: “Có chạy chết, chúng em cũng không phục!”
Sau đó, anh ta chạy ra ngoài đầu tiên.
Những người còn lại nhìn tiểu đoàn trưởng, thấy ông ta không lên tiếng thì cũng thất vọng và bực tức rời đi.
Lúc này, sự chú ý của bọn họ đã không còn là cầu xin tha thứ cho Nhiếp Nhiên bị giam nữa, mà là sự thất vọng của một người lính đối với đơn vị.
Lý Tông Dũng thấy lính của mình căm giận rời đi, lúc này mới cau mày nói: “Nửa tháng, thế này có phải là ác quá không?”
Hoắc Hoành ngồi xuống trước mặt Lý Tông Dũng, im lặng không nói gì
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Hai đứa cãi nhau nghiêm trọng như vậy cơ à?” Lý Tông Dũng nhìn thấy dấu tay Nhiếp Nhiên trên cổ anh, không nhịn được kinh ngạc nói.