Trái tim tất cả mọi người lập tức dâng lên tận cổ họng.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Nghiêm Hoài Vũ thấy hắn sắp bóp cò thì vội vàng đồng ý, “Được, tôi bỏ, chúng tôi bỏ, anh đừng kích động, đừng kích động!”
Tên cướp biển đắc ý hừ lạnh, “Đừng có giở trò với tao, nếu không tao sẽ bắn chết nó!”
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt súng xuống đất.
“Lui về phía sau!” Tên cướp biển lại ra lệnh.
Bọn họ lại bất đắc dĩ lui về phía sau mấy bước.
“Lui về phía sau tiếp!”
Liên tục lui ba lần, sau khi thấy bọn họ đã cách khẩu súng một đoạn, lúc này tên cướp biển mới phách lối cười, “Dám rút súng với ông đây, chúng mày hông nhìn xem ông đây là ai! Chúng mày chán sống rồi à, các anh em, lấy súng bắn chết bọn chúng...”
Đoàng!
Sau tiếng cười của tên cướp biển là một tiếng súng vang lên, mặt hắn lập tức cứng ngắc, trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, gã ngã thẳng xuống đất.
Tất cả mọi người đều bị tiếng súng bất ngờ dọa cho ngây ngẩn.
Nhiếp Nhiên đi ra từ trong rừng cây rậm rạp cách đó không xa, nhìn thấy tên cướp biển ngoài lỗ máu trên thái dương ra còn có một lỗ máu trên mu bàn tay cầm súng nữa.
Nhiếp Nhiên nhướng mày nhìn Lý Kiêu bùn đất đầy người ngồi xổm dưới đất.
Tốc độ rất tốt, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhào tới súng.
Có điều suy cho cùng vẫn chưa từng giết người, chỉ bắn vào tay tên cướp biển.
May mà mình bắn kịp thời, nếu không cho dù bắn vào tay tên cướp biển, dây thần kinh trên ngón tay vẫn sẽ theo bản năng co lại mà bóp cò, tạo thành cái chết không cần thiết.
“Cậu lãng phí một viên đạn rồi.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói với Lý Kiêu.
Sắc mặt Lý Kiêu nặng nề nhìn tên cướp biển đã ngã xuống đất, máu đang chảy từ lỗ máu chỗ thái dương ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô chính mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên giết người. Thời gian huấn luyện ở đơn vị của cô vượt xa Nhiếp Nhiên, nếu muốn bắn súng vào bia, không phải cô không làm được.
Nhưng vấn đề là trước mắt không phải một cái bia, mà là một người...
Cô chưa từng chiến đấu thực tế, dĩ nhiên cũng sẽ không có sự quyết đoán đó, cho nên vào giây cuối cùng, cô vẫn đổi hướng mục tiêu, bắn vào tay tên cướp biển.
Nhưng Nhiếp Nhiên thì lại lưu loát dùng một phát súng bắn chết kẻ địch, không để lại bất cứ đường sống nào, cũng cắt đứt mọi khả năng bất ngờ.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Cô không nhịn được nhớ đến vấn đề mình hỏi trong hành lang sáng sớm hôm đó.
... Rốt cuộc cậu là ai?
Bây giờ vấn đề này lại quay lại đầu cô, hơn nữa càng mãnh liệt hơn.
Tác phong quả quyết tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không giống một tân binh, rốt cuộc cô ta là ai?
Ánh mắt Lý Kiêu u ám nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên rất lâu.
...
“Tiểu Nhiên Tử, sao cô lại đến đây?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy Nhiếp Nhiên kịp thời xuất hiện thì vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy tới.