Nhưng Cổ Lâm vẫn cứ yên tĩnh nằm đó.
Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, nhìn Cổ Lâm nhắm chặt hai mắt mà trong lòng đảo lộn. Cô lặng lẽ siết tay lại rồi quay đầu nhìn về phía mẹ của Cổ Lâm, “Cô, cháu...”
Cô còn chưa kịp nói thì Tống Nhất Thành đã ngắt lời: “Cô, đến giờ kiểm tra lại của Cổ Lâm rồi chứ?”
“Ôi, cậu không nói tôi quên mất thật!” Mẹ Cổ Lâm lập tức nhớ ra rồi ngượng ngùng nói với Nhiếp Nhiên: “Xem đầu óc cô này, tuổi cao trí nhớ cũng không tốt nữa. Thật xin lỗi, cô y tá vừa rồi nói hơn hai tiếng nữa Cổ Lâm phải đi chụp CT não, bây giờ cô phải đẩy con bé qua đó đây.”
Nhiếp Nhiên mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn biến thành một nụ cười miễn cưỡng, “Không sao, cháu cũng phải đi rồi.”
“Hả? Phải đi vội như vậy sao? Cháu có muốn ở thêm một lúc không, còn hơn một tiếng nữa là đến bốn giờ rồi, đến lúc đó cô mời cháu ăn cơm, nhân tiện cảm ơn cháu.”
“Không cần đâu cô, chuyện này... chuyện này cháu vốn nên làm.”
Mẹ Cổ Lâm không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, chỉ cho là cô đang khách sáo. Bà cứ giữ mãi: “Đợi cô một lúc đi, kiểm tra lại rất nhanh. Cô thật sự rất biết ơn cháu, cháu để cô mời cháu ăn bữa cơm đi.” Mẹ Cổ Lâm nắm tay cô, nói chân thành.
Đáy mắt Nhiếp Nhiên xuất hiện sự dao động.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Mẹ Cổ Lâm vẫn liên tục nói cảm ơn cô, nhưng sắc mặt Nhiếp Nhiên sau mỗi câu nói của bà lại trở nên gượng gạo rất nhiều.
“Cô, cô còn không đẩy Cổ Lâm xuống làm kiểm tra thì sẽ không kịp mất.” Tống Nhất Thành chen vào một câu.
Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm trạng, cố nở nụ cười, “Đúng vậy, cô mau đưa Cổ Lâm đi làm kiểm tra đi. Còn hơn một tiếng nữa cháu phải về đơn vị báo cáo rồi, không thể ở lại nữa, nếu muộn cháu sẽ bị phạt.”
Mẹ Cổ Lâm sợ cô bị phạt thật nên vội vàng buông tay ra, “Vậy à, thế thì cô không giữ cháu nữa. Không biết kiếp trước Cổ Lâm nhà cô tu được phúc gì mà gặp được những người bạn tốt như các cháu. Cháu mau trở về đi, đi đường nhất định phải chú ý an toàn.”