“Tôi thấy hình như cô đang ngứa da đúng không? Lớp 6 này, chi bằng mấy chị em tôi giúp cô dãn xương cốt nhé?”
Nắm đấm đó bị ấn tới mức vang lên rắc rắc.
Kiều Vũ Kiều bừng tỉnh, trong lúc cấp bách cô ta động não, nhất thời nghĩ ra một cách hoàn mỹ. Cô ta nhân lúc đám người đó còn chưa động tay chân, vội vàng mở miệng nói: “Có điều, cô bị chính trị viên từ chối cũng bình thường thôi, vì bây giờ thầy ấy đang dành trọn tâm tư cho Nhiếp Nhiên của lớp chúng tôi rồi! Con bé đó cao tay lắm.”
Người bên cạnh vừa nghe thấy lập tức tay dừng lại, “Nhiếp Nhiên? Người mà vừa vào quân đội ngày đầu tiên đã bị phạt đứng ấy à?”
Kiều Vũ Kiều ra sức gật đầu, “Đúng rồi! Nghe nói mấy ngày Nhiếp Nhiên bị ốm ở phòng Y tế, chính chính trị viên của chúng tôi đã đích thân chăm sóc cho cô ta đó.”
“Còn đích thân?”
“Không sai! Có khi hai người bọn họ đã phát triển tới một bước nào rồi ấy chứ, trong phòng Y tế lại không có ai trông chừng, vô cùng bí mật.”
Kiều Vũ Kiều thêm mắm dặm muối, đám người kia nghe vậy thì lần lượt vây tới cạnh Trần Duyệt, chau mày lẩm bẩm: “Chị Duyệt, bây giờ làm thế nào?”
Kiều Vũ Kiều nói đầy tiếc nuối: “Người ta nói gần quan được ban lộc, tôi thấy cô hết hi vọng rồi.”
Những lời nặng như đá bỏ xuống giếng này quả nhiên khiến đám người kia sốt ruột hẳn lên, nắm lấy tay Trần Duyệt nói: “Chị Duyệt, chúng ta đích thân tìm Nhiếp Nhiên đó nói chuyện xem sao?”
So với đám người lo lắng bất an thì cái người có tên Trần Duyệt được bọn họ tôn kính gọi là chị Duyệt kia lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Cô ta im lặng vài giây, mỉm cười rồi nói: “Nữ binh kia bị ốm, chính trị viên đích thân chăm sóc cũng là bình thường, việc này có gì đáng kinh ngạc chứ? Đi thôi, chúng ta mau về phòng ngủ, sáng sớm mai còn phải tập luyện nữa.”
Quả nhiên cô ta không hề bị Kiều Vũ Kiều lừa.
Kiều Vũ Kiều thấy cô ta định đi thì vội vàng chặn đường cô ta, chau mày nói: “Cô không tin lời tôi sao?”
“Tôi và cô không hề quen biết, tại sao lại phải vô duyên vô cớ tin cô chứ?” Trần Duyệt khẽ cười dịu dàng, “Cô đã làm mất rất nhiều thời gian của chúng tôi rồi, xin tránh đường có được không?”
“Vô duyên vô cớ? Hừ, sớm muộn tôi cũng sẽ đem bằng chứng tới trước mặt cô!” Kiều Vũ Kiều thề thốt.
Trần Duyệt không có biểu cảm gì, vẫn mỉm cười vòng qua cô ta đi về phía trước.
Mấy cô gái khác đi cùng Trần Duyệt cũng lập tức đi theo hỏi: “Chị Duyệt, không đi tìm Nhiếp Nhiên đó nói chuyện thật sao?”
“Đúng thế, tôi thấy cô gái kia nói vô lí lắm.”
“Cứ cho là không có thì chúng ta cũng có thể đánh động Nhiếp Nhiên đó, để tránh cô ta có suy nghĩ không nên có!”
“Không cần đâu, nói không chừng bên trong có hiểu lầm gì đó, tới lúc đó làm ầm lên sẽ không tốt với các cô.” Cách nói của Trần Duyệt thể hiện rõ ràng là đang lo lắng cho bọn họ, khiến mấy cô gái đơn thuần kia vô cùng cảm động.
“Chị Duyệt.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trần Duyệt: “Được rồi, mau về phòng ngủ đi, tối mai lớp chúng ta còn có bài thi quân sự nhỏ đó, mau về ôn tập đi. Tôi làm đề cương cho các cô rồi đấy.”
“Chị Duyệt thật tốt!”
Mấy người nghe thấy chị Duyệt nhà mình đã làm xong đề cương kiểm tra thì vui mừng vô cùng, thế nên bọn họ không hề để ý thấy trên nụ cười của Trần Duyệt vừa lướt qua một tia lạnh lẽo.
Vừa nãy cô ta cố ý dụ cô gái lớp 6 kia trúng kế, giúp mình tìm bằng chứng.
Thật ra, hai tuần trước, trong một lần đi qua phòng luyện bắn, cô ta đã nhìn thấy chính trị viên ở dưới gốc cây. Lúc đó, bọn họ cách nhau không xa, nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy được chính trị viên hùng hổ rời đi. Cô ta đang định gọi thì lại nhìn thấy một cô gái đi khỏi gốc cây ngay sau chính trị viên.
Hai người một trước một sau cứ như vậy đi mất.
Lúc đó, cô ta còn tưởng chính trị viên dẫn người đi luyện tập thêm, nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy mấy lời này, cô ta cảm thấy hình như trong chuyện đó có gì đó bất thường.
Nếu như lời của nữ binh ban nãy kia là thật, vậy thì hôm ấy hai người bọn họ đã đi đâu, và làm gì rồi?