“Đúng thế, vậy nên tôi không vào được lớp 1 là vì không đủ năng lực thôi.” Nhiếp Nhiên hùa theo anh ta, nói.
“Vớ va vớ vẩn! Vài lần hành động của cô đã đủ chứng minh là cô có thể vào được rồi.”
“Đó là vì anh chưa thấy thể lực của tôi thôi, thể lực của tôi kém lắm, chạy một lát là đã thở không ra hơi rồi, xuống nước là chết chìm ngay, tôi mà tới lớp 1 sẽ bị cười chết mất.” Nhiếp Nhiên tự đánh giá về bản thân mình.
Nhưng An Viễn Đạo vẫn không chịu nghe: “Một tháng, đúng một tháng, tôi nhất định sẽ giúp cô tăng được thể lực, cô có tin không?”
“Tin chứ, anh huấn luyện tôi theo kiểu không coi tôi là người thì đương nhiên là sẽ huấn luyện được rồi.”
Chỉ với việc khi đó An Viễn Đạo bắt mọi người leo núi lúc nửa đêm thôi, nếu bị anh ta huấn luyện trong một tháng, chỉ sợ không chết cũng mất một lớp da.
An Viễn Đạo cảm thấy chuyện đó là đương nhiên, “Nếu muốn thành một binh sĩ vĩ đại thì đương nhiên phải huấn luyện hà khắc rồi.”
“Thế thì anh cứ tiếp tục hà khắc với Lý Kiêu đi.” Nhiếp Nhiên chắp hai tay sau lưng nhẹ nhàng lùi về sau từng bước, tỏ vẻ giữ khoảng cách với anh ta.
An Viễn Đạo tức lệch cả mũi, chưa từng gặp loại nữ binh nào không có chí tiến thủ như thế này.
“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận, sau này không vào được bộ đội đặc công thì đừng có mà khóc!”
Sau khi anh ta nói câu này liền leo phắt lên trực thăng.
Nhiếp Nhiên lùi ra xa nhìn trực thăng bay thẳng lên trời rồi biến mất, lúc này cô mới quay lại phía sau núi.
Cuối cùng cũng tiễn đội dự bị đi, lại không có sự quấy nhiễu của Nhiếp Thành Thắng, một tháng kế tiếp này cô chỉ còn mỗi việc huấn luyện cho Dương Thụ nữa thôi.
Nhưng trong thời gian huấn luyện anh ta, cô cũng không thể làm cho thể lực của mình giảm sút, nếu không cho dù kỹ năng quân sự mạnh nhưng thể lực lại chẳng ra sao thì vẫn chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
Cô tiếp tục dựa theo kế hoạch huấn luyện ban đầu của mình, một ngày chạy ba vòng quanh núi, sau đó lại làm một loạt công tác chuẩn bị để huấn luyện cho Dương Thụ. Đợi đến khi cho chuẩn bị xong hết thảy thì trời cũng đã tối mịt.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc.
Cuối cùng, sau khi chờ thêm một tiếng đồng hồ, tiếng bước chân từ xa tới gần cũng vang lên.
Không bao lâu sau, bóng dáng Dương Thụ hiện ra giữa tầng tầng lớp lớp bóng cây.
Nhiếp Nhiên vừa thấy anh ta xuất hiện thì cũng không nói thêm gì, trực tiếp ném ra một chiếc balo, tiếng balo rơi “bịch” xuống đất nghe vô cùng nặng nề.
“Chạy từ đâu?” Anh ta lập tức đeo balo lên, hỏi gọn gàng và dứt khoát.
Nhiếp Nhiên chỉ ra sau núi, nói: “Chạy ba vòng quanh núi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Được!”
Nói xong, Dương Thụ lập tức chạy về phía ngọn núi kia.
Nhiếp Nhiên cảm thấy đằng nào mình cũng nhàn rỗi, thôi thì cũng tranh thủ thời gian huấn luyện luôn, vì thế cô cũng đeo balo chứa đầy đá sỏi lên vai chạy cùng.
Lúc đầu, hai người sóng vai chạy, dần dần, thể lực của Nhiếp Nhiên không chống đỡ được, bắt đầu thụt lùi so với Dương Thụ.
Hai người một trước một sau chạy hết ba vòng. Thể lực của Dương Thụ bắt đầu yếu đi, còn thể lực của Nhiếp Nhiên vẫn đều đều, ý chí của cô mạnh hơn người bình thường nhiều nên về sau cô lại bắt đầu có xu hướng đuổi kịp anh ta.
Lên tới đỉnh núi, hai người thi nhau thở dốc, câu nói đầu tiên của Dương Thụ chính là: “Cô có chắc là huấn luyện được tôi không thế?”