Sau khi dọn sạch đồ dùng và thuốc men không để lại chút dấu vết nào xong, Nhiếp Nhiên định lấy điện thoại gọi cho A Hổ.
Nhưng cô chợt nhớ ra thủ hạ của Hoắc Hoành không đáng tin, ngộ nhỡ A Hổ kia có vấn đề, lại lợi dụng lúc Hoắc Hoành hôn mê bất tỉnh mà giết anh ta thì chẳng phải cô đã hại anh ta sao?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi anh ta tỉnh lại.
Trong căn phòng mờ tối, hai người một nằm một ngồi, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Nhiên bỗng cảm nhận được trên giường hơi có động tĩnh.
Cô mở mắt ra nhìn, quả nhiên Hoắc Hoành đã tỉnh lại.
Mắt anh hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong chớp mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên thì lại như không quen biết cô, ánh mắt đề phòng cảnh giác.
Nhiếp Nhiên biết đây là phản ứng bình thường của người thực hiện nhiệm vụ nằm vùng.
“Anh tỉnh rồi?” Nhiếp Nhiên sờ trán anh, cũng may không bị sốt.
Sau khi nhận ra là Nhiếp Nhiên, sắc mặt đề phòng Hoắc Hoành hơi buông lỏng, giọng khàn khàn hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Nhiếp Nhiên thả lỏng, “Quỷ Môn Quan.”
Hoắc Hoành nhắm mắt lại, khó khăn thốt ra hai chữ: “Xấu quá.”
Đúng là như vậy, ánh đèn màu hồng mờ ảo chuyên dùng cho các đôi tình nhân, nếu nằm ngang mà nhìn thì cứ như lạc vào một thế giới khác vậy.
“Anh không muốn đến bệnh viện, khách sạn lại quá nhiều người, tôi sợ vết thương của anh bị phát hiện nên chỉ có thể dẫn anh tới loại nhà nghỉ này.”
Không biết trùng hợp thế nào mà cô vừa nói xong thì gian phòng bên cạnh bỗng nhiên có vài tiếng phụ nữ kêu rất lạ.
“A… Ưm… A…”
Chỉ hai phút sau, bên đó lại có một tiếng đàn ông gầm nhẹ để kết thúc.
Người phụ nữ kia có vẻ không hài lòng với khả năng của người đàn ông nên nhỏ giọng trách, “Thật chán anh quá! Sao nhanh như vậy đã kết thúc rồi?”
“Còn không phải do tiếng rên của em làm hồn anh cũng sắp bị hút ra à?”
Đôi nam nữ phòng bên cạnh vẫn tiếp tục cười đùa.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành đang cười như không cười nhìn mình, cô lạnh lùng nói: “Anh tạm thời cố chịu đi, viên đạn đã được tôi lấy ra, nhưng anh mất nhiều máu như vậy chắc chắn không dậy được đâu.”
Nhưng không ngờ Hoắc Hoành dù đã yếu đến mức nằm bẹp trên giường mà vẫn còn đùa cợt được:
“Tôi tình nguyện không đứng dậy được nếu như có thể giống phòng bên cạnh.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Anh đã tỉnh, còn có thể đùa cợt, vậy chắc tôi không cần ở lại đâu nhỉ? Tôi đã trả tiền căn phòng này, anh có thể ở đến ngày mai. Đương nhiên, tôi cũng không có ý kiến nếu anh lựa chọn gọi A Hổ đến đón mình.”
“Em muốn đi hả?” Hoắc Hoành hơi nhướng mày và thu lại nụ cười.
“Ừ, anh đã làm tôi chậm trễ quá nhiều thời gian rồi.”
Cô vừa nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Sự trừng phạt đối với Nhiếp Dập cũng đã kết thúc từ lâu, còn chú Lý lái xe đi đón cô nữa, nếu không thấy cô, không biết chú ấy có sốt ruột mà đi báo cảnh sát không.
Cô phải đi xử lí tất cả những chuyện này mới được.
Hoắc Hoành nằm trên giường, nhìn cô đội lại mũ, mặc áo khoác, dáng vẻ như sắp phải đi. Anh biết, giây phút này sẽ đến.
“Được, trên đường cẩn thận.” Giọng Hoắc Hoành khàn khàn, anh nói câu này có vẻ còn khó khăn hơn lúc nãy. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhiếp Nhiên không biết cảm xúc phức tạp cùng sự níu kéo trong lòng anh lúc này, cô kéo cửa ra và đi thẳng mà không hề quay đầu lại.