Trương Nhất Ngải vẫn chưa đi hẳn, nhìn thấy vậy thì lập tức nổi giận, “Này! Không phải anh vừa nói hết thịt sao?”
“Đúng là hết mà.” Lớp phó Vương vô tội dùng thìa gõ gõ chiếc bàn ăn trống rỗng, “Cô nhìn xem, hết sạch rồi.”
Trương Nhất Ngải chỉ vào chỗ thịt kho tàu trong phần ăn của Nhiếp Nhiên rồi tức giận hỏi: “Vậy đó là cái gì? Rau hả?”
Lớp phó Vương nói dối một cách đường hoàng, “Đó là phần ăn của tôi, tôi cho Nhiếp Nhiên, cô có ý kiến à?”
“Anh! Anh giở trò lừa bịp, làm thế này không công bằng!”
“Nếu cô muốn công bằng, vậy có thể trở về nhà ăn của các cô, ở đây là Quân khu 2. Nhanh lên, đằng sau vẫn còn người xếp hàng đấy, nếu cô không đi, tôi sẽ nói cho sĩ quan huấn luyện của mấy người là cô gây rối trong nhà ăn.” Lớp phó Vương hiển nhiên không thèm để ý đến Trương Nhất Ngải, liên tục xua đuổi cô ta.
Trương Nhất Ngải tức giận giậm chân rồi cay cú rời đi.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ nói: “Lớp phó Vương, thật ra anh không cần làm như vậy.”
Lớp phó Vương hừ một tiếng, “Cô ta đã hại cô thành thế này nên làm tôi không vui! Chẳng biết sư đoàn trưởng nghĩ thế nào nữa, rõ ràng là cô vô tội mà vẫn còn đẩy cô đến chỗ đó.”
“Chỗ đó cũng tốt mà, nhàn hơn trong bếp nhiều.” Nhiếp Nhiên cười.
Quan trọng nhất là cách xa chỗ này, bây giờ cô chỉ muốn cách chỗ này càng xa càng tốt, vậy thì chuyện sắp tới mới ít dính đến cô.
Lớp phó Vương thấy dáng vẻ phóng khoáng của cô, anh ta vừa tức vừa không biết phải làm sao, “Cô cứ như vậy, gặp được chuyện mà cứ cho qua được là cho qua luôn, tôi vẫn thích dáng vẻ cầm ghế nện tường lúc đó của cô hơn, trông rất oai!”
Nhiếp Nhiên bê suất ăn, hiếm hoi đùa lại một câu, “Nếu lại đập nữa, chắc tôi sẽ bị giam luôn mất.” Sau đó cô tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm.
Nhiếp Nhiên vừa ngồi xuống bỗng phát hiện đám binh sĩ bên cạnh cứ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, điều này khiến Nhiếp Nhiên ăn mất cả ngon.
Nhiếp Nhiên ăn hai, ba miếng rồi đứng dậy thu dọn rời đi.
Cô đi trong bóng tối về căn phòng sau núi.
Cô bật đèn rồi nằm lên giường, cả đêm qua cô không ngủ, giờ có thể nằm xuống nghỉ ngơi một chút rồi.
Cô cũng lười tắm rửa, cởi áo khoác xong rồi lăn ra ngủ luôn.
Nhiếp Nhiên định ngủ một giấc thật đã đời, nhưng đến sau nửa đêm cô không tài nào ngủ tiếp được nữa.
Bởi vì bụng cứ sôi lên liên tục, cơn đói khiến cô đang ngủ cũng phải tỉnh lại.
Nhiếp Nhiên bỗng nhớ lại bát thịt kho tàu kia, biết thế này thì cô phải ăn hết mới đúng.
Lãng phí đồ ăn thật đáng xấu hổ!
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên sờ bụng rồi lăn lộn vài vòng trên giường, sau khi xác định mình không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, cuối cùng cô quyết định phải nhét đầy bụng trước đã.
Dù sao cũng không ai quan tâm đến cô, không bằng ra sau núi tìm đồ ăn.
Nhiếp Nhiên bật dậy, cô mặc áo khoác, lấy con dao quân dụng trong túi hành lý rồi đi ra ngoài.