Cảnh sát kia cảm thấy nếu là người trong quân đội thì chuyện này nghiêm trọng rồi. Nếu như lời gã đàn ông đầu trọc kia nói là thật, người trong quân đội cướp giật bắt cóc là hành động trái quy định, phải ra tòa án quân sự.
Nhưng nếu như gã đàn ông đầu trọc kia nói dối, vu cáo hãm hại quân nhân hoặc người đi nghĩa vụ quân sự, vậy thì tội của gã sẽ nặng hơn người bình thường nhiều.
Sau khi suy nghĩ, cảnh sát cảm thấy phải cẩn thận một chút, anh ta nghiêm túc hỏi: “Các cậu ở đơn vị nào?”
“Ở chỗ các anh, trừ đơn vị dự bị ra còn có thể có đơn vị nào nữa! Đần!” Nghiêm Hoài Vũ có bùa hộ mệnh quân ngũ, không sợ gì hết, bắt tréo hai chân đắc ý nói.
Thấy Nghiêm Hoài Vũ nói bốn chữ “đơn vị dự bị”, cảnh sát không thể không kiềm chế lửa giận trong lòng xuống.
Đơn vị đó là căn cứ trọng điểm ở chỗ bọn họ, quân nhân trong đó toàn là người vô cùng ưu tú, có thể vào đó đều là tinh anh, hoàn toàn không thể đánh đồng với cảnh sát như bọn họ.
Trong đơn vị xuất sắc như vậy, sao lại xuất hiện kiểu quân nhân thô tục thế này?
Anh ta nghi ngờ sâu sắc về chuyện này.
“Chúng tôi cần gọi điện thoại xác minh.”
Anh ta làm cảnh sát ở đây được mười năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp người trong quân đội bắt cóc, cũng là lần đầu tiên gọi điện thoại cho đơn vị dự bị.
Lúc anh ta định kiểm tra trong mạng nội bộ ở đồn cảnh sát thì lại đột nhiên nghe thấy Uông Tư Minh nói: “Đợi đã! Chúng tôi có phải người trong quân đội hay không liên quan gì đến việc bắt cóc này? Việc quan trọng nhất của các anh bây giờ không phải là lấy lời khai của chúng tôi à?”
Cảnh sát ngẩn ra, đúng là bây giờ có phải người trong quân đội hay không không phải đặc biệt quan trọng, thân phận này chỉ có lúc xử án mới có liên quan.
Nhưng... đơn vị khác thì có thể bỏ qua, nhưng người của đơn vị này thì phải cực kì thận trọng mới được.
Gã đàn ông đầu trọc tưởng là bọn họ sợ, vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, bọn họ đang chột dạ, bọn họ không dám gọi điện thoại cho đơn vị tức là bọn họ nói dối.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Đám nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch này lại nói mình là quân nhân, làm sao có thể!
Nếu như là quân nhân thật, bây giờ nên sớm làm ầm lên bảo người trong đơn vị đến đón mình rồi, sao lại ở đây lấy lời khai cái quỷ gì?
Thật ra không phải Uông Tư Minh sợ gọi điện thoại xác minh thân phận của bọn họ, mà là một khi xác minh rồi thì mọi người sẽ biết Nhiếp Nhiên là tân binh còn chưa vào đơn vị báo cáo mà đã đến đồn cảnh sát trước, sẽ có ấn tượng xấu với cô.
Đơn vị dự bị không giống đơn vị khác, nơi này có phân chia cấp bậc, quân nhân có ưu tú thế nào vẫn tồn tại khác biệt tốt xấu.
Cho dù khó khăn lắm mới vào được, nhưng nếu như bị chia vào lớp kém thì sớm muộn cũng sẽ bị người ưu tú đào thải.
Anh ta không muốn Nhiếp Nhiên vì chuyện này mà để lại ấn tượng không tốt cho người trong đơn vị, cuối cùng bị xếp vào lớp không tốt.
“Cút xéo, ông đây là quân nhân chứ không phải là kẻ gian, có cái gì đáng để nói dối!” Nghiêm Hoài Vũ tức giận.