Hoắc Hoành bất lực tiếp tục than thở, “Nếu em chịu, tôi cần phải hôn trộm sao? Em nói xem, sao tôi theo đuổi một cô gái lại khó tới như vậy chứ?”
Bộ dạng cười khổ than vãn đó cũng khiến người ta nhìn ra khí chất bất phàm.
Nhiếp Nhiên cười, “Hay là anh đổi người khác mà theo đuổi?”
“Không được! Khó khăn lắm mới có chút tiến triển, tôi không dễ dàng từ bỏ đâu.” Hoắc Hoành như rất phiền não híp mắt, gằn giọng nói: “Tôi nhất định phải cưa đổ em mới được!”
“Ai cần anh theo đuổi chứ?” Những lời giống như hứa hẹn đó khiến Nhiếp Nhiên xấu hổ quay đầu, khóe miệng hơi cong lên.
Dáng vẻ nữ tính đó khiến đáy mắt Hoắc Hoành thêm thâm sâu.
…
Vì có lời hẹn này, lại phải gấp rút nấu bữa cơm này trước khi Hoắc Hoành đi công tác nên mấy ngày nay, ngày nào Nhiếp Nhiên cũng mua thức ăn về luyện tay nghề làm bếp. Cô muốn thể hiện một chút trước mặt Hoắc Hoành, cố gắng xóa đi lý lịch đen tối trước kia.
May mà ở phương diện bếp núc cô cũng không quá vụng, chỉ là trước kia chưa bao giờ làm mấy chuyện này mà thôi, tay nghề bếp không thể nói là giỏi giang vượt bậc nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với bát cơm chan xì dầu kia.
Hoắc Hoành nhìn thấy hết nên luôn thúc giục nói phải ăn bữa cơm đó, nói anh thèm tới mức không chịu được nữa rồi.
Khó khăn lắm mới lựa được hai ngày nghỉ rảnh rang, hai người đều không đi làm, vừa sáng sớm đã đi siêu thị mua đồ.
A Hổ xách theo túi lớn túi nhỏ mà hai người bọn họ chọn mua rồi về nhà. Anh ta đứng ở ngoài cửa vẫn làm công việc giữ cửa của mình, còn Nhiếp Nhiên thì đuổi Hoắc Hoành vào phòng mình để anh tiếp tục làm việc, sau đó cô xách thức ăn vào bếp.
Bữa cơm này cô nấu rất cẩn thận, sợ tới lúc đó lại bị Hoắc Hoành chê cười rồi chính cô phải thưởng thức đống đồ ăn hỏng bét đó.
Cô nấu một nồi cơm to trước, sau đó bỏ gà, gừng lát và hành cùng rượu gia vị vào nồi áp suất để luộc.
Trong lúc chờ gà chín, cô tranh thủ chần rau cải và xào ức gà với ớt xanh.
Cô chưa kịp chần xương sườn thì điện thoại trong túi áo đã rung lên. Tay Nhiếp Nhiên toàn là dầu mỡ, dứt khoát mặc kệ nó, nhưng qua ba bốn phút, điện thoại vẫn không ngừng kêu, nếu cô không nghe tôi sẽ gọi tới chết mới thôi.
Nhiếp Nhiên bị điện thoại làm phiền, đành phải rửa sạch tay, lấy điện thoại ra khỏi túi áo.
Nhưng vừa nhìn người gọi đến thì trong lòng cô liền chấn động.
Hỏng rồi, là Phương Lượng!
Sao anh ta lại gọi tới vào lúc này chứ?
Nhiếp Nhiên nhìn về phía phòng ngủ của mình, thấy Hoắc Hoành đang dùng laptop để họp với các lãnh đạo trong công ty qua video, cô liền đóng cửa nhà bếp lại, đóng nắp bồn rửa và bắt đầu mở vòi nước.
Cùng với tiếng nước chảy róc rách, Nhiếp Nhiên ấn nút nghe máy.
“Nhiệm vụ hoàn thành tới đâu rồi?” Từ sau vụ bức ảnh kia, Phương Lượng thường xuyên thúc giục cô làm nhiệm vụ, Nhiếp Nhiên bị anh ta giục nên ngày nào cũng sợ mất vía.
Giọng điệu Nhiếp Nhiên vẫn như trước, “Em vẫn đang tiến hành, cần thêm thời gian.”
Mấy ngày nay cô đã có thể ứng phó với Phương Lượng một cách vô cùng tự nhiên. Tuy cô biết như vậy không thể giải quyết được vấn đề, nhưng hiện giờ ngoài việc kéo dài được ngày nào hay ngày ấy ra thì cũng không còn cách nào khác.
“Em chắc chắn chỉ cần thêm thời gian thôi sao?” Lần này, giọng Phương Lượng dường như không nhẹ nhàng nữa mà như thể đang cố đè nén sự tức giận.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cô không biết Phương Lượng nói câu này là ý gì, cô chỉ có thể cố gắng để giọng mình ổn định, “Em thì cần thêm thứ gì khác nữa chứ?”