Hoắc Chử làm chuyện này, Thiên Dạ lại vừa vặn đi tìm đúng người mua phía sau, trên thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến như thế?
Hoắc Hoành thở dài một tiếng, tư duy của cô gái này nhanh nhạy một cách đáng sợ.
“Tôi chỉ lên kế hoạch chuyện này, còn việc ai đi thực hiện thì tôi không can dự.”
Nhiếp Nhiên cười đắc ý, nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô đã tắt lịm. Im lặng vài giây, cô nói: “Là sự xuất hiện của tôi đã làm hỏng kế hoạch của anh.”
Nếu không phải cô xảy ra chuyện, Hoắc Hoành sẽ không chủ động tiếp nhận mối làm ăn như ôm lấy củ khoai lang nóng bỏng tay.
Tên này bị điên rồi sao!
Cái bẫy tự tay mình vẽ ra lại không do dự mà nhảy xuống như vậy.
Hoắc Hoành sợ cô tự trách mình, vội vàng nói: “Không phải đâu, khi đó Hoắc Chử vừa khéo phải ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nên kế hoạch ấy thật ra cũng không thành công.”
Sao Nhiếp Nhiên lại không hiểu ý của anh, cô bĩu môi, “Được rồi, anh đừng an ủi tôi, người mà anh muốn tính kế, có ai có thể thoát khỏi chứ?”
“Người không biết không có tội, vốn là điều không ngờ trước, không ai thể dự đoán trước được.” Hoắc Hoành tiếp tục khuyên giải.
“Hiện tại, anh giúp tôi kết thúc nhiệm vụ điều tra Cát Nghĩa nhưng người anh tiếp xúc đã kinh động tới phía cảnh sát, chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ thất vọng về anh phải không?”
“Tôi sẽ có cách giải quyết, em không cần lo lắng đâu.”
Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với anh: “Tôi nhất định sẽ không để chuyện này liên lụy tới anh, anh yên tâm.”
Dáng vẻ của cô nghiêm túc một cách bất thường, nghiêm túc tới mức khiến trái tim anh khẽ run, “Không, em đừng hứa hẹn với tôi như thế này, tôi sẽ sợ đó.”
Sợ?
Nhiếp Nhiên kinh ngạc ngây người.
Sau đó nghe thấy Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Tôi sợ em vì hoàn thành lời hứa mà không tiếc hi sinh bản thân mình. Nhiếp Nhiên, em nhớ kĩ, em không nợ tôi, em chưa bao giờ nợ tôi, tất cả mọi thứ đều là tôi tự nguyện, tôi cam tâm tình nguyện, hiểu không?”
“Em đừng vì hoàn thành những chuyện kia hay là bù đắp gì đó mà lúc nào cũng lấy tính mạng ra để liều lĩnh, có thể liều mạng đích thực là một biện pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất, nhưng tôi sẽ rất lo lắng, em hiểu chứ?”
Trong xe tối mờ, ánh mắt của anh chân thành tới mức dường như muốn nuốt chửng cô vào trong vậy, khiến Nhiếp Nhiên thất thần mất một giây.
Ngay sau đó, cô bừng tỉnh lại, lùi về phía sau, tạo khoảng cách với anh, lạnh lùng nói: “Không đâu, chút chuyện này không đáng để tôi phải hi sinh bản thân.” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Chuyện này, em giải quyết xong rồi thì về đi, Thiên Dạ đã được an táng, Mã Tường đã xuất viện, còn Cổ Lâm thì cũng đã ổn định, chỉ chờ tỉnh lại. Tất cả mọi việc đều đã có kết quả, em không cần lo lắng.”
Nhiếp Nhiên thật sự rất muốn hỏi tại sao rõ ràng anh bận hơn cô, ở trong tình huống nguy hiểm hơn cô, vậy mà lúc nào cũng nghĩ cho cô?
Rốt cuộc tại sao anh cam tâm tình nguyện như vậy?
Nhưng lời nói đã đến môi lại biến thành: “Ừm, tôi biết rồi.”
“Tôi đưa em về nhé?” Hoắc Hoành thấy đã nói hết mọi chuyện, thời gian không còn sớm nữa, nên sớm để cô quay về nghỉ ngơi mới được.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần đâu, tôi tự về được rồi.”
“Sức khỏe của em ổn không?” Hoắc Hoành vẫn hơi lo lắng hỏi.
“Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy em cẩn thận một chút.”
“Câu này anh nên nói với mình mới đúng.”
Cô đẩy cửa xuống xe, quay người đi về.
Hoắc Hoành ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn về phía Nhiếp Nhiên càng đi càng xa qua gương chiếu hậu. Cho tới khi bóng của cô biến mất hẳn, anh mới khởi động xe, nhanh chóng rời đi.