Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TRONG CHÚNG TA CÓ NỘI GIÁN (2)
Đường hầm u ám này hình như đã xây dựng từ rất lâu, cơ sở thiết bị bên trong vô cùng đơn giản nhưng lại rất đầy đủ. Đèn hai bên tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để bọn họ nhìn rõ phương hướng..

Càng đi vào bên trong, tiếng bước chân càng trống trải, ngay cả nhiệt độ đường hầm cũng giảm không ít.

A Báo luôn bảo vệ cho Hoắc Hoành, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ sẽ xuất hiện bất cứ bất trắc nào.

Cát Nghĩa rảo bước đi về phía trước, hơn nữa còn giải thích với Hoắc Hoành: “Đường hầm này thông với cửa ra phía sau núi, nơi đó rất bí mật, cảnh sát sẽ không phát hiện ra đâu.”

Hoắc Hoành vẫn bình tĩnh như thường, nói: “Vậy thì làm phiền Cát gia rồi.”

Sau khi nói với Cát Nghĩa xong, hình như anh nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên ở bên trái.

“À đúng rồi, vừa rồi cảm ơn cô Nhiếp, nếu không nhờ vừa rồi cô đẩy một cái, có lẽ tôi đã rơi vào trong tay cảnh sát thật rồi.”

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh như băng, không hòa nhã như Cát Nghĩa, cô cứng nhắc trả lời: “Hoắc tổng khách sáo rồi, giao dịch chưa xong, tôi sẽ không để cho anh bị bắt.”

Hoắc Hoành cong khóe môi lên: “Xem ra cô Nhiếp vẫn còn so đo chuyện giao dịch lần trước rồi.”

“Tôi không rảnh vậy đâu, tôi hám 30% lợi nhuận Cát gia hứa cho tôi, cho nên giao dịch này nhất định phải hoàn thành.” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối.

Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ cô hình như không phải là giả vờ, trong lòng rất nghi ngờ rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, anh cố làm ra vẻ tự nhiên nói theo lời cô: “Thì ra là như vậy. Yên tâm đi, chỉ cần thấy hàng, tôi sẽ lập tức trả tiền.”

Cát Nghĩa hơi kinh ngạc nói: “Bây giờ Hoắc tổng vẫn muốn tiếp tục mua bán sao?”

“Ừ. Những người đó bị bắt, hàng nhất định cũng xong rồi, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào hàng của ông thôi, Cát gia. Tôi nhất định phải mang một lô hàng rời khỏi đây, tôi tin tưởng ông cũng cần một số tiền lớn để rời khỏi thành phố Z, đúng không?”

Cát Nghĩa bị nói trúng thì vô cùng xoắn xuýt.

Bây giờ cảnh sát đã để mắt tới ông ta rồi, ông ta phải chạy càng xa càng tốt, nhưng mà ông ta lại không có tiền.

Không có tiền, ông ta không thể đi bất cứ phương tiện nào để thoát khỏi thành phố Z, vậy thì bị cảnh sát bắt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ông ta khác với Hoắc Hoành, từ đầu tới cuối Hoắc Hoành không ra mặt, ngay cả trong hợp đồng tên bên A cũng là Cát Nghĩa.

Hoắc Hoành ra khỏi sơn trang này là sẽ thoát khỏi hiềm nghi, mà ông ta lại là người bị cảnh sát phong tỏa.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông ta vẫn gật đầu đồng ý. w●ebtruy●enonlin●e●com

“Được rồi, chờ ra khỏi đường hầm này, Hoắc tổng gọi người đến lấy hàng đi.”

Trong lối đi mịt mù u ám, khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ cong lên thành một nụ cười khó thấy.

Tạm thời bàn bạc xong hợp tác, đoàn người lại lên đường chạy tới cửa ra ở bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK