Hoắc Chử cố nén tức giận trong lòng cười tạm biệt Đạt Khôn. Chờ cửa thang máy đóng lại, gương mặt tươi cười của Hoắc Chử lập tức u ám.
Sắc mặt hắn đen như đáy nồi, rất khó coi.
Hắn phiền não kéo cà vạt của mình ra, oán thầm trong lòng.
Tên khốn kiếp này dám lãng phí một đêm của hắn.
Rõ ràng vẫn ôm ảo tưởng muốn tiếp tục liên lạc với Hoắc Hoành.
Hừ!
Hoắc Hoành?
Chỉ sợ bây giờ hắn ta đang gặm nhấm sự giày vò của cơn nghiện ma túy trong cái trang viên không có một bóng người đó thôi!
Đing. Thang máy đã đến đại sảnh.
Hắn sầm mặt đi ra ngoài.
Tài xế của nhà họ Hoắc đã sớm chờ ở bên ngoài đại sảnh, thấy hắn xuất hiện, lập tức ra đón rồi lái xe đi.
Còn Đạt Khôn vẫn đứng ở cạnh cửa sổ trên nhà hàng tầng thượng, nhìn chiếc xe con nhỏ như con kiến dưới tầng kia, u ám nói: “Đi tra ngay cho tôi Hoắc Hoành xảy ra chuyện gì, bây giờ ở đâu?”
Thay đổi nhân sự...
Cả tuần này hắn kéo dài đàm phán với Hoắc Chử, luôn đợi điện thoại của Hoắc Hoành chính là muốn biết chuyện này rốt cuộc là Hoắc Hoành cố ý tạo ra, hay là bị đánh bại thật rồi.
Nếu như bị đánh bại, vậy nguyên nhân bị đánh bại là gì?
Bởi vì qua mấy lần nói chuyện, hắn cảm thấy năng lực của Hoắc Chử mặc dù cũng không kém, nhưng chỉ dựa vào một mình Hoắc Chử thì khó mà đánh bại được Hoắc Hoành.
Trừ khi là có gì đó trợ giúp.
Mà sự trợ giúp này, hắn mơ hồ cảm thấy... có lẽ… không phải là người...
Lâu Á đi từ bên ngoài vào nghe thấy hắn phân phó như vậy, khẽ cau mày, “Nhị thiếu đã thua rồi.”
Ai cũng nhìn ra được Hoắc Hoành đã thua. Ngay cả tư cách xuất hiện cũng không có, cứ im hơi lặng tiếng rời khỏi Hoắc thị.
“Tại sao chúng ta không hợp tác với Tam thiếu?” Lâu Á hỏi.
Đạt Khôn đã uống cạn rượu vang trong ly, nhếch môi, khẽ nói: “Lâu Á, thứ Hoắc Chử có thể cho chúng ta chỉ là tiền, mà tôi đột nhiên phát hiện, thứ tôi mong muốn không đơn giản như vậy.”
Lâu Á nghe thấy hắn nói thế càng cau mày chặt hơn.
Không... đơn giản như vậy?
Gió rét mùa đông gào thét thổi qua, sắc trời đêm khua càng lúc càng u tối.
Chương 1458.2KHÔNG CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY - KIẾP PHÙ DU NHÀN RỖI
So với người đang ở thành phố A đang bận rộn, nóng nảy thì hai người đã nghỉ ngơi trong trang viên ngoại thành lại vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Trang viên này nằm trơ trọi ở lưng chừng núi, vô cùng vắng vẻ, quạnh hiu.
Hoắc Hoành nói không sai, Hoắc Khải Lãng thực sự không rảnh quan tâm đến con cờ bỏ đi này. Sau khi ném anh đến đây, trừ người giúp việc tới quét dọn theo giờ và đầu bếp ra thì không có người thứ ba xuất hiện.
Mà hai người kia cũng không phải là chuyên nghiệp, là mời từ trong mấy thôn nhỏ dưới núi tới.
Từ sau khi Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên tới nơi này, vì có thể để Hoắc Hoành làm người bình thường, Nhiếp Nhiên cố ý thiết kế một vở kịch để Hoắc Hoành giả vờ phát bệnh, ngồi ở trong xe lăn chém loạn trong phòng khách, dọa người khác chạy mất.
Cuối cùng tình trạng trở thành hằng ngày có người đưa nguyên liệu nấu ăn đến đúng giờ, không vào nhà mà để đồ ở cổng trang viên, sau đó lập tức xuống núi.
Cuối cùng, Hoắc Hoành không cần giả làm một người tàn phế ngồi ở trong xe lăn nữa.
Anh có thể tự do tự tại tùy ý đi đi lại lại trong trang viên.
Chỉ gần nửa tháng ngắn ngủi, bọn họ đã sống cuộc sống như chốn bồng lai tiên cảnh rồi.
Hằng ngày Nhiếp Nhiên sẽ ra cổng lấy nguyên liệu nấu ăn, nhưng cô sẽ không vào bếp, bởi vì cô thực sự không có hứng với phòng bếp.
Cho nên nhiệm vụ khó khăn này sẽ giao cho Hoắc Hoành.
Buổi chiều, Nhiếp Nhiên rảnh rỗi không có việc thì sẽ phơi nắng bên trong nhà ấm trồng hoa thủy tinh phía sau, ngồi trên ghế dựa, ngửi mùi hoa xung quanh, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Rồi sau đó, Hoắc Hoành rửa bát đũa xong sẽ pha một cốc trà ngồi ở đó với cô.
Nhiếp Nhiên nhìn cốc trà đen anh uống, cau mày, nói: “Anh thật sự thích uống trà này à?”
“Dĩ nhiên rồi, đây là món quà đầu tiên em mua cho anh, anh phải thưởng thức chứ.” Hoắc Hoành nói rồi lại uống một ngụm, dáng vẻ rất vui.
Nhiếp Nhiên đỡ trán, lại dựa vào ghế.
Khi đó bọn họ mới vừa tới đây, cô phát hiện Hoắc Hoành rất thích uống trà, pha một cốc là có thể ngồi cả ngày. Mà ở đây đâu có trà đen thuần khiết, bọn họ nói cho dễ nghe là tới cai nghiện nghỉ ngơi, nhưng ai cũng biết bọn họ bị lưu đày.
Lúc mới đến, bên trong trang viên chỉ còn sót lại một túi trà đen đã uống hết nên Hoắc Hoành chỉ có thể uống nước nóng.
Cuối cùng nhân lúc người dân dưới núi tới đưa nguyên liệu nấu ăn, Nhiếp Nhiên nhờ bọn họ mua giúp một hộp trà đắt tiền nhất.
Nhưng mấy ngày sau khi nhìn thấy túi trà đắt tiền kia, cô không nhịn được thở dài.
Trà dùng túi bóng đen gói lại, bên trong còn có mấy cái lá cây khô rơi vào.
Không biết trà đắt tiền nhất ở nơi này chính là như vậy, hay là mấy người dân kia lén ăn bớt tiền, dùng lá cây khô để trộn bổ sung cho đủ.
Cô suy nghĩ hay là lén ném trà đi. Đây là lần đầu tiên cô tặng đồ cho người khác nhưng lại thật sự không lấy ra được.
Nhưng đúng lúc này, Hoắc Hoành ma xui quỷ khiến thế nào lại nhô ra từ phía sau, thấy cô cứ cúi đầu nhìn cái đồ trong tay bèn cướp lấy.
Lúc Hoắc Hoành nhìn thấy túi đồ kia thì vui đến nỗi chạy tất tả, nói là muốn lập tức đi pha một cốc nếm thử. Anh nói đây là món quà đầu tiên cô tặng anh nên phải thưởng thức cho bằng hết. Trong suốt nữa tháng, ngày nào cô cũng thấy Hoắc Hoành pha trà, ngồi với cô trong nhà ấm trồng hoa phơi nắng, tán gẫu.
Chuyện này khiến cô thật sự hối hận vì hành động của mình.
Nếu biết thế này thì thà cho anh uống nước lọc còn hơn!
Chương 1458.3KHÔNG CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY - KIẾP PHÙ DU NHÀN RỖI
Trên bàn trà không có bánh ngọt hay sữa, cũng không có nước trà quý giá gì. Nhưng Hoắc Hoành lại cảm thấy lúc này tươi đẹp hơn bất cứ thời khắc nào.
“Sống ở đây, em cảm thấy vui không?” Hoắc Hoành để cái cốc trong tay xuống, cười hỏi người bên cạnh.
Đến bây giờ anh vẫn nhớ mỗi câu Nhiếp Nhiên nói với mình. Cô muốn tự do, muốn có một cuộc sống yên bình.
“Không tệ lắm. Có điều, ba anh ác thật, ném anh vào chỗ thế này.”
Hoắc Hoành cười, gấp tờ báo lại, “Nghĩ đến kết cục của Hoắc Mân lúc đó thì anh đã coi là không tệ rồi.”
“Thật không hiểu nổi tại sao ông ta lại muốn giữ lại mạng của anh, theo lý mà nói ngay cả Hoắc Mân cũng xuống tay được, không có lý nào không xuống tay được với anh.” Nhiếp Nhiên nhìn trần nhà trồng hoa thủy tinh, ánh mặt trời hơi chói mắt khiến cô phải nheo mắt lại, giống như rơi vào suy nghĩ.
“Tính tình ông ta từ trước đến giờ khó đoán, cần gì phải suy nghĩ nhiều. Thay vì nghĩ đến ông ta, không bằng nghĩ xem tối hôm nay muốn ăn cái gì?” Hoắc Hoành không muốn nói chuyện nhiều về Hoắc Khải Lãng nên dứt khoát chuyển chủ đề.
Anh không muốn nói với Nhiếp Nhiên về vấn đề tình cảm giữa Hoắc Khải Lãng và Nguyễn Lương Nguyên, đó là một đoạn... ừm, cũng coi là một đoạn tình cảm khiến người ta thổn thức.
“Mùa đông rồi, nếu như có một bát canh sủi cảo nóng thì thật là tốt. Ngày hôm qua người dưới chân núi đi lên đưa nguyên liệu nấu ăn, em đã bảo bọn họ hôm nay mang ít thịt băm lên.” Nhiếp Nhiên giống như con mèo con lười biếng nằm ở đó, mắt sáng lấp lánh cười.
“Được rồi, vậy thì ăn sủi cảo.”
Nói rồi anh đứng dậy, cầm tay Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên không hiểu nhìn anh, hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hoắc Hoành nhướng mày lên, “Em định ăn sẵn à? Như thế không hay đâu.”
Nhiếp Nhiên lập tức rút tay về, nằm lại ghế, “Không muốn, em không muốn vào phòng bếp, em đâu có biết nấu cơm đâu. Anh có tin em làm nổ phòng bếp không?”
“Nổ thì bảo bọn họ xây mới, nhà họ Hoắc vẫn dư tiền xây.” Hoắc Hoành tiếp tục kéo tay cô.
Nhiếp Nhiên hả hê cười nhạo: “Anh tưởng mình vẫn là Nhị thiếu có thể hô phong hoán vũ ở thành phố A à?”
Nhà họ Hoắc bây giờ chỉ sợ muốn xóa sạch người này khỏi gia phả thôi.
Hoắc Hoành hơi ngẩn ra, sau đó bật cười, “Cho dù anh đã sa sút đến nỗi không có cách nào hô phong hoán vũ thì tiền cho em làm nổ bếp hằng ngày thì vẫn có. Đi thôi.”
Nói rồi, anh lại muốn bắt lấy tay Nhiếp Nhiên.
Dĩ nhiên là Nhiếp Nhiên không chịu, cô giấu tay ra sau lưng, nằm ngay đơ ra: “Không muốn, bát tự của em không hợp với phòng bếp, mỗi lần vào bếp đều loạn hết lên, anh tự làm đi, em ở lại đây phơi nắng đang thoải mái.”
Hoắc Hoành thấy cô cương quyết không chịu dậy, dáng vẻ làm biếng kia khiến anh buồn cười, lúc vòng qua người cô, anh xoa nhẹ đầu cô, “Quỷ lười, chú ý thời gian, đừng để bị cảm đấy.”
Tóc Nhiếp Nhiên đã dài đến vai, bị xoa như vậy lập tức rối lên.
Chỉnh lại tóc xong, cô lại nằm xuống ghế, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết có phải là bên trong nhà ấm trồng hoa quá yên tĩnh không mà lại khiến cô lim dim ngủ mất.
Chương 1458.4KHÔNG CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY - KIẾP PHÙ DU NHÀN RỖI
Không biết đã ngủ bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy có một bóng đen ập đến trước mắt mình. Trong cơn ngủ say, cô dựa vào phản ứng bản năng, lập tức mở mắt ra, cũng nhanh chóng giơ tay chụp lấy cổ họng đối phương.
Nhưng không ngờ đối phương lại vững vàng nắm lấy tay cô.
Sắc trời đã tối đen, bên trong nhà ấm trồng hoa chỉ có mấy ngọn đèn đang tỏa ánh sáng yếu ớt, Nhiếp Nhiên mơ hồ thấy rõ người tới là ai, cũng thấy rõ cái chăn trên tay anh.
“Tỉnh rồi à?” Hoắc Hoành buông tay ra, mỉm cười hỏi.
Vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Nhiên lập tức biến mất, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng ra, chậm rãi gật đầu, “Ừm.”
Hiển nhiên cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Dậy ăn cơm đi, trời đã tối rồi.” Hoắc Hoành khoác chăn lên vai cô, “Đi về nhà mất một đoạn, khoác vào đề phòng cảm cúm.”
Nhiếp Nhiên ôm cái chăn, anh ôm eo cô, cùng cô ra khỏi nhà ấm trồng hoa đi theo con đường nhỏ quanh co.
Hai bóng người bị ánh đèn kéo dài ra, nhìn vô cùng ấm áp và tươi đẹp.
Vào đến phòng ăn, Hoắc Hoành buông cô ra, “Em ngồi ở đây một lát, anh bê đồ qua đây.” Nói rồi, anh vào phòng bếp, tắt bếp đi.
Nhân lúc để sủi cảo ngâm trong nồi một lúc, anh nhanh chóng pha nước chấm.
Sau đó, một tay cầm nồi một tay cầm nước chấm bê vào trong phòng ăn.
“Ôi... có lẽ sủi cảo hôm nay sẽ không quá ngon rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì...” Hoắc Hoành không trả lời ngay mà mở nắp nồi ra, hơi nóng bay lên.
Nhiếp Nhiên dùng tay xua xua hơi nóng, cúi đầu nhìn bên trong thì phát hiện... những cái sủi cảo kia ngâm trong nước quá lâu, nát hết rồi!
“Sao anh không đánh thức em?” Nhiếp Nhiên cau mặt lại.
“Hiếm khi thấy em ngủ thoải mái như vậy, anh không đành lòng.” Hoắc Hoành vừa nói vừa vớt từng cái sủi cảo trong nồi ra, sau đó chấm nước chấm đưa tới trước mặt cô.
Những cái sủi cảo vốn đáng yêu, trắng nõn trong đầu cô biến thành hình ảnh thảm thương không nỡ nhìn, khiến cô rất nhụt chí.
Cô gắp một cái cho vào trong miệng, chân mày hơi nhướng lên, mặc dù hình thức không ra sao, nhưng nói thật mùi vị vẫn không tệ.
Đặc biệt là nước chấm anh pha còn rất ngon.
Khoảng thời gian này cô gần như không vào bếp, một ngày ba bữa đều là Hoắc Hoành nấu, phải công nhận anh nấu ăn rất ngon.
Chương 1458.5KHÔNG CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY - KIẾP PHÙ DU NHÀN RỖI
“Thế nào, có phải không ngon lắm không?” Hoắc Hoành thấy cô im lặng, không nói một lời cúi đầu ăn thì nhỏ giọng hỏi.
“Tay nghề này của anh rốt cuộc học được từ đâu thế?” Ngay từ đầu Nhiếp Nhiên vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
Hoắc Hoành nói qua loa: “Khi còn bé có lúc không có ai nấu cơm nên anh tự mày mò.”
Thật ra tài nấu nướng của anh không quá xuất sắc, nhưng so với Nhiếp Nhiên thì đã là không tệ rồi. Nửa tháng ăn cơm anh nấu, Nhiếp Nhiên đã béo lên không ít, gương mặt cũng tròn trịa hơn hẳn.
Nhiếp Nhiên nghe anh nói vậy thì biết ngay tuổi thơ của anh chắc không mấy hạnh phúc.
Cô không tiếp tục hỏi, chỉ gật đầu nói: “Ồ, vậy anh hạnh phúc hơn em nhiều thì anh vẫn có thể làm. Còn em thì dù đói cũng chỉ có thể chịu đựng, có lúc đói mấy ngày cũng là chuyện bình thường.”
Cô nói rất đơn giản nhưng Hoắc Hoành lại dừng tay lại.
Không phải là anh không biết tuổi thơ cô đã sống thế nào, anh đã từng điều tra hồ sơ của cô. Từ sau khi mẹ cô qua đời, mẹ kế đối xử không tốt với cô, nhưng không ngờ cô còn bị bạc đãi, bỏ đói như vậy.
Hoắc Hoành nhìn cơ thể nhỏ bé mới được mình nuôi tốt hơn của cô, chẳng trách cô gầy nhỏ như vậy, hóa ra là bởi vì thường xuyên đói bụng.
Trên thực tế, khi còn bé anh cũng không hạnh phúc.
Vừa rồi anh nói như vậy chỉ là bịa ra, lúc anh còn bé cũng có tuổi thơ tương tự với Nhiếp Nhiên.
Điểm khác nhau duy nhất là cô đói chỉ có thể chịu đựng, mà anh thì chỉ có thể nhặt cơm thừa ăn.
Bởi vì khi đó anh chưa từng thấy ba mình thì đã bị người mẹ mắc bệnh nặng đưa về. Đáng tiếc lúc ấy gia tộc không thừa nhận sự tồn tại của anh, vứt bỏ anh và mẹ ở ngoài cửa. WebTru yenOn linez . com
Mới năm tuổi, mẹ anh đã mất, anh cứ lang thang bên ngoài như vậy, ăn cơm thừa, ngủ gầm cầu, đến cuối cùng được viện phúc lợi đón về.
Sau nửa năm sống cảnh mồ côi, anh mới được ông nội đón về nhận tổ quy tông. Bởi vì khi đó người ba trên danh nghĩa của anh hy sinh vì nhiệm vụ, nhà bọn họ không có ai thừa kế cho nên mới yêu cầu anh trở về.
Nhưng anh ở đó cũng không được sống tử tế, những bác trai bác gái chi khác đều không thân thiện với anh.
Ông nội lại vô cùng nghiêm khắc với anh, suốt ngày bắt anh đi học, huấn luyện như một cái máy.
Sống trong ngôi nhà lớn như vậy nhưng anh chỉ có thể nói chuyện với mình.
Thật ra so với Nhiếp Nhiên thì anh không khá hơn bao nhiêu, nhưng sau khi nghe thấy cô kể lại, anh còn đau lòng cho cô hơn cả mình.
Có lẽ là bởi vì yêu.
Bởi vì yêu cô, cho nên cảm thấy không nỡ để cô chịu một chút uất ức nào.
Cuối cùng Hoắc Hoành tỏ vẻ thoải mái cười lên, “Bây giờ chúng ta đang so ai bi thảm hơn ai à?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “ Ừm, hình như là em thắng rồi.”
Hoắc Hoành cong khóe miệng lên cười khẽ.
Đâu có thắng thua gì, chỉ là hai người đáng thương đồng bệnh tương liên mà thôi.
Đồng thời anh cũng thề trong lòng, trong cuộc đời còn lại nhất định phải dốc hết sức để cô hạnh phúc.