Mùa đông hiếm khi có ngày trời nắng thổi đi sự âm u mấy ngày trước đó.
Trong mắt Nhiếp Nhiên hiện lên vẻ u ám.
Đáng chết, vừa rồi ánh mắt Hoắc Hoành lại khiến cô bị dao động. Đây đã là lần thứ hai rồi!
Lần đầu tiên là bị Phương Lượng lừa gạt nói Lưu Chấn là kẻ thù giết cha của Lệ Xuyên Lâm, trong lòng cô đã sinh ra một chút cảm giác khác thường. Sau đó không hề có nữa.
Cô tưởng là tâm tư trong thân thể này đã tiêu tan theo chủ nhân cũ rồi.
Nhưng không ngờ...
Trên đường đi, những người lính đi qua cô đều bị vẻ mặt cô dọa nên tự động tránh ra.
Sau khi ra khỏi đó, cô đi đến phía tòa phòng ngủ, nhưng lúc vô tình đi ngang qua sân huấn luyện, cô liếc thấy hai hàng người đứng thẳng tắp trong sân huấn luyện rộng lớn, cảm thấy vô cùng phiền não. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Mẹ kiếp, lần này nợ ân tình lớn rồi!
Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó đi vào trong sân huấn luyện.
“Nhiếp Nhiên?” Cổ Lâm đang chạy thì nhìn thấy Nhiếp Nhiên, đôi mắt mệt mỏi lập tức sáng lên.
“Tiểu Nhiên Tử! Sao cô lại được thả ra thế?” Nghiêm Hoài Vũ rất ngạc nhiên, còn thuận tiện quan sát cô từ trên xuống dưới, để đề phòng cô phải chịu khổ trong phòng giam.