Nhiếp Nhiên nhìn chồng ghi chép dầy cộp kia, cuối cùng vẫn không ném nó vào trong thùng rác nữa mà tiện tay đặt ở cạnh giường, tiếp tục nghỉ trưa.
Đến giờ huấn luyện buổi chiều, nhóm người Hà Giai Ngọc cũng trở về đội ngũ huấn luyện theo giờ nhưng sắc mặt của họ không tốt lắm.
Mấy ngày huấn luyện sau đó, bởi vì Hà Giai Ngọc không tập trung, liên tục mắc lỗi trong lúc huấn luyện nên bị Quý Chính Hổ khiển trách và xử phạt. Cổ Lâm cũng vì không chú ý nên mấy lần phạm phải lỗi sai nhỏ.
Mấy ngày tiếp đó, Quý Chính Hổ tức giận đến nỗi cau mày, sắc mặt tái xanh.
Lần sát hạch này thành tích của lớp 6 được nâng cao hơn hẳn, thậm chí còn cao hơn thành tích của lớp 5. Đặc biệt là thành tích của Lý Kiêu, mặc dù thành tích vác nặng chạy năm cây số không đặc biệt xuất chúng nhưng mấy lần thi sau đó đều vô cùng tốt, cho nên thành công chen chân vào được xếp hạng của lớp 1.
Mà Nhiếp Nhiên khiến anh ta mong đợi nhất thì trừ sát hạch đánh đối kháng không tệ ra, những thành tích khác đều bình thường, đặc biệt là thành tích bắn năm viên đạn thành một đường thẳng kia, cho dù có động tác lau súng cứu vãn thì cũng chỉ từ đạt tiêu chuẩn lên đến tốt mà thôi.
Nhưng người sáng suốt đều biết môn bắn của cô thật ra hoàn toàn không có vấn đề, sở dĩ cô làm như vậy chỉ là không muốn vào lớp 1.
Người buồn bực vì chuyện đó ngoài An Viễn Đạo còn có cả Trần Quân.
Trần Quân nhìn thành tích bắn của Nhiếp Nhiên, chân mày cau lại, “Anh nói Nhiếp Nhiên rốt cuộc là có ý gì, không muốn vào lớp 1 của anh thì cũng thôi đi, ngay cả lớp 2 của tôi em ấy cũng không muốn vào.”
An Viễn Đạo tức giận xù lông nhím lên, “Cái gì gọi là cũng thôi đi? Dựa vào cái gì vào lớp 1 là cũng thôi đi?”
Trần Quân liếc anh ta, “Ai bảo nhân phẩm của anh không tốt khiến người ta coi thường.”
“Không phải cô ta cũng không thèm nhìn đến anh à!”
“Cho nên tôi mới rất buồn bực!” Sau đó Trần Quân phiền não nhìn Quý Chính Hổ cách đó không xa, hỏi: “Quý Chính Hổ này, rốt cuộc anh cho em ấy ăn bùa mê thuốc lú gì mà em ấy thà thi đạt tiêu chuẩn chứ không muốn rời khỏi lớp 6 thế?”
An Viễn Đạo nghe thấy thế, lập tức hỏi: “Có phải anh uy hiếp em ấy không?”
Quý Chính Hổ không thèm liếc hai người bọn họ mà rời khỏi phòng làm việc luôn.
Trần Quân thấy anh ta không để ý tới mình thì lẩm bẩm, “Người này vẫn y như trước kia, không có khiếu hài hước gì cả.”
An Viễn Đạo hiếm khi nhất trí gật đầu, “Ừ.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
…
Mấy ngày qua các cô gái trong phòng ngủ 305 đều ỉu xìu, đặc biệt là Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm, nhưng kỳ quái chính là từ ngày bọn họ từ phòng Y tế về thì không hề nhắc đến chuyện của Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường nữa.