Kiều Duy còn bảo mình không nên xem thường bọn họ chứ.
Con mẹ nó không phải sự thật bày ra trước mắt đấy à?
Nhiếp Nhiên âm thầm cắn răng, thật sự không muốn lo cho sự sống chết của bọn họ.
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của đám người đó, cô rủa thầm một tiếng rồi quay người trở lại với sắc mặt khó coi.
Lý Kiêu, cái con bé chết tiệt này, cô ta ở bên đó chờ cứu viện, còn ném đám người này cho mình!
Cô đâu có muốn làm bảo mẫu chứ!
Cả đám nhìn sắc mặt Nhiếp Nhiên trầm xuống nên cô đi đến đâu là ở đó không tự chủ né ra.
Nhiếp Nhiên không hề gặp trở ngại khi đi đến vách núi, cô từ trên cao nhìn xuống cô gái kia rồi lạnh lùng nói: “Hoặc tự bò lên, hoặc tôi bảo bọn họ buông tay ra cho cô ngã xuống. Tự chọn đi!”
“Không, không thể buông tay! Tôi sẽ ngã xuống chết mất!”
“Nhưng nếu cô không lên được thì sẽ làm hại hai người lính đang giúp cô, cho nên dựa theo nguyên tắc cứu viện khẩn cấp, tôi chỉ có thể cho một mình cô chết, đó mới là cách tốt nhất.”
Sắc mặt nữ binh kia đã trắng bệch, mọi người ở đây cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Hoàn toàn chính xác, dựa theo nguyên tắc khẩn cấp là phải làm như thế, nhưng bây giờ… là đồng đội của bọn họ đó, chỉ cần thả tay ra là vĩnh biệt luôn.
Cảm xúc của nữ binh kia trở nên kích động, “Không, không muốn, tôi không thể ngã chết! Cầu xin cô, mau cứu tôi!”
Nhiếp Nhiên không hề có cảm giác dao động nào vì lời cầu xin của cô ta, “Muốn tiếp tục sống thì leo lên, tôi chỉ cho cô một cơ hội, nếu không tôi sẽ vứt bỏ cô. Vì cô mà tôi đã lãng phí rất nhiều thời giờ rồi.”
Nữ binh đó nhìn gương mặt lạnh lùng như pho tượng của Nhiếp Nhiên thì hiểu rằng cô không hề nói đùa.
“Nghĩ ra chưa? Sống hay là chết, tự cô chọn đi.”
Nữ binh sĩ đó nhìn dòng sông chảy xiết dưới chân, cùng lời nói gần như tàn nhẫn vừa rồi của Nhiếp Nhiên, sự sợ hãi trong lòng cô ta như một tấm lưới rậm rạp cuốn chặt lấy người, khiến cô ta không thể nào thở được.
Không, cô ta không nên chết, cô ta không muốn chết!
“Tôi muốn sống, tôi chọn sống!”
“Muốn sống thì bò lên cho tôi.”
Nữ binh kia giãy giụa rất mạnh, đôi chân liên tục đạp lên vách núi trơn trượt. Hai nam binh kia lập tức cũng dồn sức vào đôi tay để kéo cô ta lên.
Gần hai phút sau, cuối cùng cũng kéo được cô ta lên, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Nhiên nhìn nữ binh đang nằm thở trên mặt đất, sau đó quay đầu nói với mọi người: “Mạng sống ở trong tay mấy người, sống hay chết là do chính mình lựa chọn, tôi sẽ không gánh chịu thay cho ai hết.”
Mọi người yên lặng vài giây, không ai dám lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Mặc dù cảm thấy lời nói của Nhiếp Nhiên quá lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng về mặt lí trí, họ đều biết Nhiếp Nhiên không nói sai.
Vừa rồi nếu nữ binh kia không leo lên được, thì buông tay là lựa chọn duy nhất.
Nếu không cứ ở lại trên vách đá như thế này, vừa lãng phí thời gian lại càng nguy hiểm.
Có điều lí trí là lí trí, tình cảm là tình cảm, đối mặt với đồng đội hằng ngày, bọn họ thật sự không thể quyết đoán được như vậy.