“Lúc này nếu như tôi nói ‘Anh còn phí lời nữa thì con dao tiếp theo sẽ cắm trên đầu anh’ thì mới gọi là uy hiếp, hiểu không?” Nhiếp Nhiên lại móc một con dao nữa từ sau hông ra. Đây là con dao cô cướp của Kha Lỗ lúc anh ta ám sát cô tối qua.
Kha Lỗ còn chưa kịp giận dữ vì tay mình suýt nữa bị chặt thì lại nhìn thấy con dao găm của mình trong tay cô. Uy hiếp cái gì? Đây là làm nhục, là làm nhục!
Lần này tức giận căm hận nóng nảy đều bùng nổ, hai mắt anh ta gần như tóe máu.
Anh ta lập tức cầm con dao quân dụng kia lên định ném lại, nhưng lại nghe thấy Y An Đức lập tức trách mắng, “Kha Lỗ, không được vô lễ!”
“Tộc trưởng!” Tay Kha Lỗ dừng giữa không trung, ánh lửa tức giận vẫn còn đang hừng hực cháy trong đôi mắt anh ta.
Y An Đức không để ý tới anh ta, quay sang nói với Nhiếp Nhiên: “Được, tôi đồng ý với yêu cầu của cô.”
Kha Lỗ tức giận kháng nghị, “Tộc trưởng! Tôi không đồng ý ngài làm như vậy!”
“Kha Lỗ, cậu còn không nghe khuyên bảo nữa, tôi chỉ có thể giam cậu lại thôi!”
Y An Đức vừa dứt lời, mấy thuộc hạ đã đi về phía Kha Lỗ.
Kha Lỗ lập tức biến sắc, cuối cùng không cam lòng quay đi chỗ khác, giống như con thú bị giam cầm, không ngừng thở hổn hển.
“Tôi có thể thả bọn họ đi, nhưng cô nhất định phải đánh thắng trận chiến này cho chúng tôi!” Giải quyết Kha Lỗ xong, Y An Đức vô cùng trịnh trọng nói với Nhiếp Nhiên.
Sở dĩ lần này ông ta có thể quyết đánh đến cùng được ăn cả ngã về không như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là lời Y Xá nói tối qua.
Lời nói đó đã xé nát toàn bộ sự tự lừa dối mình nhiều năm qua của ông ta, hiện thực tàn khốc đó nói với ông ta rằng ông ta không thể trốn tiếp ở đây nữa.
Hạnh phúc của con gái, sinh mạng của dân đảo, mọi thứ đều bày ra trước mắt ông ta, ép ông ta không thể không đưa ra quyết định này.
So với bị Phất Lôi phá hủy nơi này từng chút từng chút một, không bằng đánh nhau sống chết một trận, thắng thì tất cả cùng vui, thua thì cùng lắm là chết.
Thật ra sống ngắc ngoải như bọn họ bây giờ, ngày nào cũng lo lắng sợ bọn cướp biển đến còn không thoải mái bằng chết.
“Yên tâm, nếu tôi dám nói đánh thay mọi người thì đã nắm chắc mười phần rồi.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh trả lời.
Mười phần? w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Đám người kia không nhịn được kinh ngạc nhìn cô.
Bọn họ không nghe lầm chứ, một cô gái mười bảy mười tám tuổi lại nói với bọn họ là nắm chắc mười phần việc đối phó với mấy trăm tên cướp biển kia?
Trong tay tên cướp biển nào cũng có súng, mà bọn họ trừ dao ra chỉ có cung tên. Những thứ đồ đó so với súng giống như là một đống phế liệu, không có tác dụng gì.
Rốt cuộc cô gái này có bản lĩnh lớn bằng trời gì mà có thể tự tin nói như vậy?
“Cậu muốn dụ đám cướp biển kia vào bãi mìn à?” Lý Kiêu lên tiếng.
Mọi người đều giật mình.
Dụ tới bãi mìn?
Y An Đức suy đi nghĩ lại, cảm thấy đây là một cách hay.
Lần này ánh mắt ông ta nhìn Nhiếp Nhiên cũng bắt đầu thay đổi rồi.
Mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nhiếp Nhiên, nhưng chỉ có Kha Lỗ hừ một tiếng giễu cợt: “Cô nghĩ bọn chúng ngu à? Mìn ở đây là do bọn chúng đích thân chôn, làm sao bọn chúng có thể đi theo cô đến bãi mìn?”
Được anh ta nhắc nhở, những người kia lại cau mày lại.
Đúng vậy, bãi mìn này là do bọn chúng đích thân chôn, làm sao có thể dụ vào được?
“Vấn đề ngay cả anh cũng có thể nghĩ đến, anh cảm thấy tôi sẽ làm à?” Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời.