Bỗng nhiên cô nghĩ đến ngày hôm đó Nghiêm Hoài Vũ đã nói, mấy ngày nay đều là Hoắc Hoành chăm sóc cho cô…
Má nó chứ! Gã Hoắc Hoành này thế mà lại chơi cô sau lưng!
Chẳng trách vừa rồi trong phòng huấn luyện, anh ta cởi quần áo của mình lại thuần thục như vậy, thì ra là mấy ngày nay đã luyện qua rồi.
Cô quay đầu lại, bắn một ánh mắt sắc như dao về phía Hoắc Hoành cách đó không xa.
Hoắc Hoành vốn còn đang đắm chìm trong sự thờ ơ lạnh nhạt vừa rồi của Nhiếp Nhiên, đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang nhìn mình, đáy mắt cô như đang phun lửa. Mặc dù trong lòng anh khá kinh ngạc nhưng trên mặt không thể hiện bất kì thần sắc gì.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh ta mà tức giận đến mức chỉ muốn cho anh ta hai phát súng.
Thi Sảnh nghe Hà Giai Ngọc nêu lí do thoái thác thì lông mày cô ta lập tức dựng lên, “Trong đầu cậu mới đầy shit ấy! Đầu óc bà đây thông tuệ thế này mà dám nói tôi như thế à? Cậu bị ngứa da đúng không, có phải đã quên mất lần trước bị bà đây xử ở ban công không hả?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi quên gần hết rồi, hay là tối về lại chiến một trận nữa?”
“Xem tôi trở về có đánh chết cậu không!”
“Ha ha, tôi chờ!”
Trên đường đi, hai người này cứ châm chọc nhau đến quên cả trời đất, khiến Nhiếp Nhiên nghe mà phát đau đầu, bèn len lén chạy chậm lại mấy bước, rơi ở phía sau.
Cuối cùng thì ba mươi phút sau, tất cả mọi người đều đã chạy xong toàn bộ hành trình và đứng ổn định ở vị trí đã được chỉ định.
Hoắc Hoành nghiêm mặt nói: “Nghỉ, nghiêm!”
Giống như là muốn chấm dứt thì phải.
Không cần phạt chạy nữa à?
Mặc dù chính trị viên không tính thời gian chạy, nhưng dựa theo lệ cũ của một tháng qua, lớp của bọn họ chưa từng được thông qua lần nào. Huống chi vị chính trị viên này chẳng hề kém cạnh với An Viễn Đạo, làm sao mà lại dễ dàng buông tha bọn họ như vậy được?
Đúng lúc họ đang hoài nghi có phải tai mình có vấn đề hay không thì nghe thấy Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Buổi chiều huấn luyện bắn súng, một giờ ba mươi phút tập hợp ở vị trí này. Bây giờ giải tán.”
Tất cả mọi người ở đây đều lập tức ngây ra.
Hơn một tháng qua, tỉ lệ lớp 6 này của bọn họ được cầm vào súng ít đến mức thảm thương, bởi vì họ không thông qua được yêu cầu về thể chất cho nên Quý Chính Hổ luôn luôn lặp lại bài huấn luyện thân thể khô khan.
Bây giờ đột nhiên họ nghe thấy không chỉ không cần tiếp tục chạy nữa mà còn có thể bắn súng, quá vui mừng rồi!
Sau khi nghe được lời này, Hà Giai Ngọc giống như là bị sét đánh vậy, “Tôi không nghe lầm chứ, huấn luyện bắn súng? Có thể bắn súng sao? Thật sự có thể bắn súng sao? Thi Sảnh, cậu mau nhéo tôi, nhanh nhanh nhanh!”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Thi Sảnh nở nụ cười gian trá, lập tức tiến lên bắt lại cánh tay của Hà Giai Ngọc.
Một tiếng “phịch!” vang lên, một cú ném qua vai lưu loát, quất thẳng Hà Giai Ngọc xuống đất.
Hà Giai Ngọc rú lên một tiếng, xoa lấy cái mông đáng thương của mình, cô ta nhe răng trợn mắt mắng, “Thi Sảnh! Cậu bị bệnh thần kinh à, làm sao lại ném tôi!”
Thi Sảnh tặc lưỡi rồi cười bảo: “Tôi sợ da cậu quá dày nhéo không đau nên quẳng cho một cái, biết đâu chừng xương cụt của cậu sẽ nhắc nhở cậu về sự thật này.”
Hà Giai Ngọc xoa chỗ xương cụt bị đau, miệng lầm bầm: “Nể tình chiều nay phải tập bắn súng, tâm trạng hiện giờ của tôi đang rất tốt nên không thèm so đo với cậu.”
Bọn họ vừa đi vừa cãi nhau, lúc sắp đi ra khỏi thao trường thì bỗng thấy có một cô gái mặc bộ rằn ri cầm theo một chai nước, rụt rè đi tới trước mặt Hoắc Hoành, “Chính trị viên, đây là nước mà buổi chiều anh cần, em đưa tới cho anh ạ.”