Đám người nhao nhao nhìn về phía đằng sau của đội ngũ, nhưng chỉ có duy nhất Nhiếp Nhiên cứ như không nghe thấy vậy, cô không hề quay đầu mà vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Hà Giai Ngọc ở đằng trước nhìn về phía sau rồi lập tức nở nụ cười, “Ha ha, cô gái Kiều Kiều của chúng ta lại ngã sấp mặt! Chắc sẽ lại bị chính trị viên mắng cho một trận mất.”
“Tôi thấy thời gian cô ta ở lại lớp 6 lại rút ngắn rồi.” Thi Sảnh cũng hơi hả hê.
Nghe những lời của Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh ở phía trước nói xong, Cổ Lâm thỉnh thoảng quay đầu nhìn Kiều Vũ Kiều vẫn còn đang nằm rạp trên mặt đất chưa đứng dậy được, cuối cùng nói: “Tôi đi giúp cậu ta.”
Cổ Lâm còn chưa kịp chạy ngược về đã bị Hà Giai Ngọc nhanh tay lẹ mắt giữ lại, “Giúp cái gì mà giúp, lần trước chính là cô ta đã hại mọi người phải chạy thêm nhiều vòng.”
Thi Sảnh gật đầu nói: “Đúng rồi, hại chúng ta chạy mệt đến suýt hộc máu.”
Cổ Lâm nhìn Kiều Vũ Kiều đang ở vị trí cuối cùng mà lo lắng nói: “Nhưng cậu ta là người trong lớp chúng ta, làm như vậy không tốt lắm.”
“Có gì không tốt, tự bản thân yếu mà còn nhất định phải vào quân đội hại người khác, đó là do cô ta không đúng!”
Cổ Lâm nghe được Hà Giai Ngọc nói xong vẫn cảm thấy làm như vậy không tốt, lần đầu tiên cô dám hất tay Hà Giai Ngọc ra, “Không được không được, tôi là lớp trưởng không thể như thế này được! Hơn nữa nếu cậu ta không chạy cùng mọi người đến điểm cuối cùng, biết đâu chính trị viên lại muốn phạt chúng ta thì sao?”
Ngay sau đó, Cổ Lâm chạy về phía sau đội ngũ.
Hà Giai Ngọc bất đắc dĩ nhếch miệng, “Nhìn đi, tôi đã nói lớp trưởng của chúng ta là người tốt nhất trong quân đội, tốt đến mức sắp thần kinh rồi.”
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, một mình Cổ Lâm không vác được cái cô Kiều Kiều đó đâu, cùng đến giúp đi! Tôi cũng không muốn lại tiếp tục bị phạt chạy.”
“Ai… Thật là khổ mà!”
Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục chạy về phía trước, cô vẫn thờ ơ lạnh nhạt giống như lúc chạy vòng quanh núi.
Mà toàn bộ những điều này đã bị Hoắc Hoành đang đứng cách đó không xa thu hết vào mắt.
Sự thờ ơ của Nhiếp Nhiên khiến cho cặp mắt thâm thúy của Hoắc Hoành bỗng trầm xuống vài phần, đôi môi mím chặt kéo căng thành một đường thẳng.
Quả nhiên cô ấy không hề quay người, thậm chí cả quay đầu cũng không.
Mặc dù vì những phân tích của Lý Tông Dũng đã khiến anh có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng chỉ cảm thấy nặng nề hơn.
Tại sao… có thể như vậy…
Thật ra không thể hoàn toàn trách cô về những điều này.
Kiếp trước cô nhận được giáo dục trong căn cứ chính là mạnh được yếu thua, khi đó cô đi theo một đám người để huấn luyện, đồ ăn mỗi ngày chỉ có mười mấy bát cơm, nhưng lại có hai mươi cô gái.
Sự huấn luyện khắc nghiệt khiến cho các cô rất nhanh đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, vì để có thể ăn một bát cơm thì tranh giành là chuyện diễn ra hàng ngày.
Khi đó cô vừa mới tiến vào căn cứ không lâu, thân thủ không thể bằng mấy cô gái đó. Mỗi lần không giành được cơm chỉ có thể đi uống nước, thể lực liên tục bị tiêu hao, uống nước lại không thể làm no bụng, cứ thế sau hai tuần cô đã không thể chịu đựng được.
Vì sống sót, vì có thể chạy thoát, nửa đêm cô bí mật mài một mảnh kính vỡ trên mặt đất, đến tận lúc cạnh của nó vô cùng sắc bén, chờ đến giờ cơm, cô nhân lúc hỗn loạn đã dùng mảnh kính cắt đứt cổ họng một người, lúc này mới cướp được bát cơm đó.
Đó là bát cơm đầu tiên cô được ăn trong căn cứ, bên trong nó còn trộn lẫn máu tươi của đồng đội khi bất ngờ bị cắt đứt cổ họng. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Vì đói đến cực hạn, cô đã không còn quan tâm, hai tay điên cuồng bốc cơm bỏ vào miệng, bên cạnh chân cô vẫn còn một xác chết dần lạnh đi với chiếc cổ họng chảy máu ồng ộc.