Trong thao trường, Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo giống như hai cái cọc cùng đứng thẳng tắp ở đó.
Những binh sĩ kia vốn cho là An Viễn Đạo sẽ chạy tới đánh cho nữ binh kia một trận, không thì cũng cho ăn một trận mắng, nhưng điều khiến tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt là sĩ quan huấn luyện An lại đứng cùng cô ta!
Trời ạ! Cái tên An ma đầu đó mà lại đứng chịu phạt cùng nữ binh kia, có chuyện gì xảy ra thế này?
Chẳng lẽ An ma đầu thương hoa tiếc ngọc?
Làm gì có chuyện ấy? Riêng chuyện anh ta để con gái nhà người ta đứng ở đó tám ngày, thì trình độ tàn bạo của người này đã đến mức làm cho người ta giận sôi gan rồi ấy.
Nhưng thật ra An Viễn Đạo rất oan uổng, rõ ràng là do con nhóc cứng đầu này không chịu nhận thua, cứ nhất định phải đi chết thì có liên quan gì đến anh ta đâu.
Chỉ có điều là chẳng ai biết nỗi buồn khổ trong lòng anh ta.
Hai người cứ đứng như vậy cho đến đêm, mùa đông nên sắc trời tối rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối đen.
Các lớp viên huấn luyện ban ngày đều đã ăn xong cơm tối, đang ở trong phòng học nghe bàn tin thời sự và chương trình học quân sự. Toàn bộ thao trường chỉ còn lại Nhiếp Nhiên cùng An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo đã không đứng một mình lâu như vậy kể từ khi vào đội dự bị. Trong thao trường trống trải, ngoài tiếng thét gào của gió thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Ở một nơi yên ắng như thế này mà một cô gái nhỏ cứ đứng cả đêm như vậy, không thể không nói giờ phút này An Viễn Đạo cũng thật sự cảm thấy hơi bội phục cô.
Anh ta liếc mắt sang Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, “Cô còn đứng được không?”
Nhiếp Nhiên không nhúc nhích, dùng giọng mũi đáp gọn, “Ừm.”
Nghe được cô vẫn còn có sức trả lời mình, An Viễn Đạo khẽ hừ một tiếng, thầm lẩm bẩm, “Tính nhẫn nại không tệ.”
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe môi, một chút thời gian này thì ăn thua gì?
Ở kiếp trước cô từng bị treo ở bãi biển, bị nóng và lạnh tập kích một lúc mà cô vẫn có thể chống đỡ nổi năm ngày, khỏi cần phải nhắc đến chuyện chỉ yên lặng đứng ở chỗ này.
Lần này đã khá hơn nhiều so với trước kia rồi.
“Nếu sĩ quan huấn luyện không kiên trì nổi thì có thể đi trước.”
“Nói đùa cái gì thế! Tôi không kiên trì nổi! Năm đó ông đây đi đánh trận, cô vẫn còn đang bú sữa mẹ đấy!”
Sau đó có thể An Viễn Đạo cảm thấy một người đàn ông mà nói chuyện bú sữa mẹ với một cô gái không phù hợp lắm, bèn ho nhẹ vài tiếng, sau đó đổi chủ đề, “Khụ khụ khụ… Đứng đây nhàm chán quá, hay là tâm sự đi.”
Nhiếp Nhiên liếm đôi môi, vì vừa rồi nói chuyện mà lại nứt toác ra, cô cười nhẹ, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện đứng phạt còn có thể tám chuyện trời đất đấy.”
“Có cái gì mà không thể! Nào, chúng ta nói chuyện phiếm!”
An Viễn Đạo đã khó chịu từ trưa rồi, anh ta rất bực bội.
Khó lắm mới có một cái cớ, hai người tâm sự để giết thời gian cũng rất tốt.
“…”
An Viễn Đạo thấy Nhiếp Nhiên không nói lời nào bèn mở đầu trước.
“Tôi bảo, Phương Lượng thật sự là giáo quan tân binh của cô?”
Không phải lúc ở trên xe anh ta đã được nghe thấy chuyện này rồi sao? Có cái gì đáng giá mà cứ phải xác nhận đi xác nhận lại như thế?
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Ừ” một tiếng, rồi cô lẳng lặng chờ câu sau của anh ta.
An Viễn Đạo cau mày, “Thế chẳng lẽ thằng nhóc thối kia không dạy cô bốn chữ ‘Quân lệnh như núi’ à?”
Lúc trước, bài học đầu tiên An Viễn Đạo dạy cho Phương Lương chính là biết cái gì gọi là phục tùng vô điều kiện. Chẳng lẽ thằng nhóc này thấy người ta là con gái nên rung rinh, quên mất cả việc dạy bài học cơ bản đầu tiên? w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói mới hiểu ra, thì ra là anh ta định xuất phát từ điểm này để dạy dỗ mình đây.