“Nếu các anh không tin, các anh có thể gọi điện thoại!” Mã Tường nói.
Nhưng duy chỉ có Kiều Duy trước giờ chuyên phụ họa lại có thái độ khác hẳn: “Anh chắc chắn muốn gọi điện thoại à? Chúng tôi nhân từ không muốn dùng quân đội áp chế anh mà thôi, nếu anh tự tìm cái chết thì chúng tôi hết cách rồi.”
Uông Tư Minh nhìn về phía anh ta.
Lúc này Kiều Duy cũng nhìn Uông Tư Minh.
Chuyện Uông Tư Minh có thể nghĩ đến, đương nhiên Kiều Duy cũng có thể nghĩ đến.
Kiều Duy nhớ vừa rồi ở trên tàu Nhiếp Nhiên ra tay giúp đỡ, cho nên lần này hiếm khi anh ta và Uông Tư Minh có cùng chung mối thù.
Người cảnh sát kia bị gã đàn ông đầu trọc nhắc nhở như vậy, ánh mắt nhìn mấy người Uông Tư Minh thay đổi.
Đúng vậy, nếu là quân nhân thật tại sao không muốn mình gọi điện thoại xác minh?
Anh ta sầm mặt xuống, “Đọc tên!”
Trái tim Uông Tư Minh chùng xuống.
Xong đời, việc chia lớp của Nhiếp Nhiên thật sự gặp vấn đề rồi!
“Mau nói đi!” Cảnh sát thấy Uông Tư Minh không lên tiếng, cho là anh ta sợ, trong lòng càng nghi ngờ thân phận của mấy người này.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Quát cái gì, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Nghiêm Hoài Vũ, lớp 6 đơn vị dự bị!”
“Mã Tường lớp 6!”
Thấy hai đồng đội heo kia nói trước, Uông Tư Minh và Kiều Duy bất đắc dĩ cau mày lại.
Lần này hoàn toàn xong rồi.
Cảnh sát kia giao số điện thoại của đơn vị dự bị vừa ghi lại cho nữ cảnh sát khác xử lý, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ đến lượt mấy người lấy lời khai rồi.”
“Sớm nên đến lượt chúng tôi rồi!” Nghiêm Hoài Vũ đứng lên, căm hận chỉ tên đầu trọc nói: “Vừa nãy tên khốn này nói đều là giả hết! Gã ta vừa ăn cắp vừa la làng!”
Cảnh sát nghe thấy anh ta ăn nói thô tục từ đầu tới cuối, không nhịn được vỗ bàn quát một tiếng, “Yên tĩnh! Đây là đồn cảnh sát, không phải cái chợ!”
Uông Tư Minh sợ đồng đội heo sẽ làm chuyện này càng ngày càng tệ hại hơn, vội vàng cướp lời, không nhanh không chậm thuật lại câu chuyện một lần.
“Anh cảnh sát, là người đàn ông này bịa đặt vô căn cứ. Đàn em của gã ta ăn trộm đồ trên tàu hỏa bị tôi bắt được tại chỗ, chúng tôi vì tự bảo vệ mình nên mới bất đắc dĩ làm gã ta bị thương. Vốn dĩ chúng tôi định xuống tàu rồi dẫn gã ta đến đồn cảnh sát giao cho các anh xử lý, không ngờ gã ta lại cắn ngược lại trước.”
Bây giờ đã kinh động đến đơn vị rồi, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi người ở đơn vị đến, như vậy cũng dễ bề xử lý.