Mục lục
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGẠC NHIÊN BẤT NGỜ TRONG NHÀ VỆ SINH NỮ (2)
Đúng thế! Vì cô không muốn gánh vác một mạng người, lại không muốn đánh rắn động cỏ nên cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Nhưng tự cô thỏa hiệp với việc bị Hoắc Hoành tính toán mà thỏa hiệp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhiếp Nhiên nghiến răng ken két, nhìn Hoắc Hoành chằm chằm, nắm đấm vừa mới buông ra lại siết chặt.

Hoắc Hoành nhanh nhẹn ôm cô vào lòng lần nữa. Không đợi cô ra tay, anh đã thì thầm xin tha thứ bên tai cô, “Tôi biết em không vui, nhưng lúc đánh có thể nhẹ nhàng được không? Hình như bên ngoài có người đi vào, tôi không muốn bị người ta đuổi ra ngoài như tên biến thái đâu.”

Nhiếp Nhiên cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên bên ngoài có tiếng mấy cô gái trẻ tiến vào, hình như là vào dặm lại lớp trang điểm.

Đương nhiên cô sẽ không để cho Hoắc Hoành bị coi như kẻ biến thái và đuổi đánh ra ngoài, nhỡ mà kinh động đến nhân viên trong nhà ga, đến lúc đó chân của anh ta sẽ bị phát hiện.

A Hổ đã chết, không biết Hoắc Khải Lãng lại sắp xếp người như thế nào ở bên cạnh anh ta, nhỡ là người của Hoắc Chử thì anh ta nhất định phải chết!

Nhưng cứ chịu thiệt như thế này cũng không phải là tính cách của cô, cô tức giận đến nỗi cuối cùng vẫn đá vào chân anh.

“Ui!” Hoắc Hoành lập tức rên lên.

Anh nghĩ rằng mình đã nói như vậy rồi thì cô nàng này chắc chắn sẽ không động tay, ai ngờ…

Thôi được rồi, đúng là cô không động tay, chỉ chuyển thành chân thôi.

Mặc dù anh giả vờ bị tàn phế lâu rồi, cũng từng bị người ta thăm dò, nhưng khi đó đối mặt với đám người kia, trong lòng anh đã có đề phòng từ trước, còn khi đối mặt với cô, anh không hề đề phòng gì cả.

Cú đạp này của cô vô cùng xảo trá, làm anh đau đến mức suýt quỳ cả xuống.

Nhiếp Nhiên nhìn thấy anh nhíu mày đau đớn, tâm tình lập tức thoải mái hẳn lên.

Hừ, ai bảo anh ta tính toán cô!

Hoắc Hoành thấy môi cô hơi cong lên thì biết là cô đã bớt giận rồi, anh chịu đựng đau đớn trên chân, khẽ cười và nói: “Thật ra muốn để tôi quỳ xuống cũng không nhất thiết phải đạp tôi như thế đâu, có rất nhiều cách để tôi tự nguyện quỳ xuống trước em mà.”

“Ví dụ?” Nhiếp Nhiên khoanh tay nhìn Hoắc Hoành.

“Cầu hôn.”

Nhiếp Nhiên sững sờ.

Anh ta nói cái gì cơ?

Cầu… cầu hôn?

“Tôi đạp chân anh chứ không phải đạp vào não anh đâu.”

Thấy cô thờ ơ, trong mắt Hoắc Hoành thoáng xuất hiện sự mất mát, nhưng anh nhanh chóng che giấu nó đi.

“Vậy để tôi suy nghĩ lại xem còn có cách thức nào khác để quỳ xuống trước em không nhé.”

Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục cùng anh ta thảo luận về vấn đề này, sợ anh ta lại nghĩ ra cái gì đó còn đáng sợ hơn cả cầu hôn, thế là cô lập tức nói sang chuyện khác, “Anh tới đây làm gì?”

“Không phải hôm nay em sẽ ngồi tàu trở về à, tôi tới gặp em một lát.”

Nhiếp Nhiên kinh ngạc đến mức đuôi mày nhẹ nhướng lên, “Anh cố ý từ thành phố A tới đây?”

Hoắc Hoành cười, “Đúng vậy đấy, em có bất ngờ không?”

Xin lỗi em, đã biết rõ em muốn tự do nhưng anh vẫn muốn bắt lấy trái tim em.

“Làm sao anh biết được…” Nhiếp Nhiên hỏi được một nửa thì bỗng ngừng lại.

Sao anh ta lại không biết chứ, lúc ấy ngay cả loại cấp bậc như Nhiếp Thành Thắng mà anh ta cũng giúp cô cho ông ta vào nhà giam được, chắc chắn là anh ta đã sớm chuẩn bị nhiều thứ tốt hơn rồi.

“Anh đột nhiên tới đây như thế này, không sợ Hoắc Khải Lãng phát hiện à?”

“Trưa nay tôi thấy hơi khó chịu trong người nên bị lỡ mất chuyến bay, để có thể đảm bảo giao dịch được hoàn thành đúng giờ, tôi chỉ có thể đi đường vòng mà ngồi tàu, ông ta có thể phát hiện được gì chứ?” Hoắc Hoành chẳng hề để tâm.

“Anh…” Nhiếp Nhiên nghẹn lời, chỉ biết nhìn anh chằm chằm.

Lời anh nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng để thực hiện thì phải khó khăn đến mức nào chứ?

Để gặp được cô ở nhà ga này, anh phải qua mắt được bác sĩ riêng của Hoắc thị, sau đó giấu xe lăn đi, cải trang không để đám thuộc hạ phát hiện rồi chờ cô trong nhà vệ sinh.

Nhiếp Nhiên thật sự muốn hỏi, anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy chỉ là muốn nhìn cô một chút, liệu có đáng không?

Vì cô mà làm ra chuyện rủi ro lớn như thế, đúng là đồ điên.

Nhiếp Nhiên nhíu mày thật sâu, “Sắp đến thời gian rồi, tôi phải đi.”

Hoắc Hoành có vẻ tiếc nuối nhưng anh vẫn gật đầu, nói: “Ừ, trên đường cẩn thận.”

Nhiếp Nhiên thừa dịp trong nhà vệ sinh không có ai, kéo cửa đi ra ngoài, trước khi đi cô vẫn không nhịn được mà nói: “Anh… cũng thế.”

Đáy mắt của Hoắc Hoành lập tức có thứ gì đó sáng lên, trong nụ cười đẹp như hoa kia có chút vui sướng, “Ừ!”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô không biết rằng anh đã chờ rất lâu vì sự đáp lại nho nhỏ này của cô. Lâu đến mức anh cảm thấy có lẽ mình không còn ôm một chút hi vọng nào nữa.

Hoắc Hoành nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cho đến khi bị cánh cửa ngăn tầm mắt, anh mới lấy lại tinh thần, cố gắng khắc chế sự vui sướng trong lòng rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

Nhiếp Nhiên giả vờ như vừa đi rửa tay xong quay về phòng đợi. Một lát sau cô thấy gương mặt quen thuộc kia xuất hiện ở phòng chờ, nhưng quần áo trên người anh đã đổi thành áo sơ mi đen, trên mặt đeo kính gọng vàng, ngồi ở trên xe lăn, có vẻ như sắp lên tàu.

Cô phát hiện người ở bên cạnh Hoắc Hoành đã bị đổi toàn bộ rồi, tất cả đều là gương mặt xa lạ. Người nào trông cũng có vẻ rất cung kính với anh, nhưng cô cảm thấy có lẽ họ cũng không thật sự phục tùng.

Xem ra lần này A Hổ chết đã khiến Hoắc Khải Lãng càng thêm cẩn thận hơn với Hoắc Hoành.

Đột nhiên cô thấy hơi hối hận vì lúc đó mình đã xúc động, nếu không có phát súng kia của cô thì tình cảnh của Hoắc Hoành sẽ không đến mức gian nan như thế này.

Lúc cô đang suy nghĩ thì loa bên trong phòng đợi vang lên thông báo tàu đang vào trạm.

Nhiếp Nhiên tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu lên, trong đám người đã không còn bóng dáng Hoắc Hoành cùng đám thuộc hạ của anh nữa.

Trong loa vang lên từng tiếng nhắc nhở, Nhiếp Nhiên cầm vé đi thẳng lên tàu quay về đội dự bị.

Cô yên lặng ngồi ở chỗ của mình, từ từ nhắm mắt và tựa lưng vào ghế ngồi. Khoảng bốn tiếng sau, âm thanh từ loa thông báo trên tàu lại được bật lên, Nhiếp Nhiên mở mắt, trong đôi mắt trong veo không hề thấy bất kì sự mệt mỏi nào.

Cô đeo balo lên lưng rồi nhanh chóng xuống tàu, lần này không có người tới đón cô. Cô ngồi xe bus hai tiếng, đi bộ thêm nửa giờ nữa mới tới được cổng chính của đội dự bị.

Lúc này, mặt trời đang dần dần ngả xuống phía Tây.

Sau ba, bốn tháng xa cách, cuối cùng cô vẫn trở về nơi này.

Không biết có phải Lý Tông Dũng đã thông báo trước với lính gác cổng không mà khi cô đi vào chỉ cần báo tên là được cho vào trong.

Xa xa phía sân huấn luyện truyền đến từng tiếng răn dạy của các sĩ quan cùng tiếng hô đáp lại của các binh sĩ trong đội dự bị. Thứ âm thanh sục sôi đó không thể nghe thấy được ở Quân khu 2.

Nhiếp Nhiên nhanh chóng quay trở về kí túc xá. Thấy giường chiếu và hộc tủ của mình đều vô cùng gọn gàng, sạch sẽ, khóe môi Nhiếp Nhiên bất giác khẽ cong lên. Cô cất hành lí, mặc đồ rằn ri rồi nhanh chóng đi đến sân huấn luyện.

Nhiếp Nhiên vừa bước vào sân, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Nhiếp Nhiên coi như không biết, cô bước đến, đứng vững trước mặt Quý Chính Hổ, hô to:

“Báo cáo.!

Nhưng chưa đợi Quý Chính Hổ lên tiếng, An Viễn Đạo ở đằng xa đã bỏ lớp 1 lại mà chạy tới đầu tiên, anh ta vừa tức vừa buồn bực, nói: “Con bé này còn biết trở về à, đã bao lâu rồi! Có phải cô muốn trốn buổi huấn luyện hôm nay nên mới cố ý về muộn không hả?”

Quý Chính Hổ ném cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng, sau đó trầm giọng nói với Nhiếp Nhiên: “Về đơn vị đi.”

“Rõ!” Nhiếp Nhiên không thèm nhìn An Viễn Đạo mà đi vào đội ngũ của lớp 6.

“Không, không được, này! Nhiếp Nhiên…” An Viễn Đạo thấy mình bị ngó lơ bèn hô lên gọi Nhiếp Nhiên, đáng tiếc anh ta bị Quý Chính Hổ bước lên cản trở tầm mắt.

“Em ấy là binh sĩ trong lớp của tôi.”

“Tôi biết em ấy là người trong lớp anh, nhưng tôi nói chuyện với em ấy mấy câu cũng đâu có sao.”

“Giờ đang là thời gian huấn luyện.”

“Anh!” An Viễn Đạo nghẹn họng, tức đến lệch mũi, “Anh chờ mà xem, đợi qua lần kiểm tra này, con bé là người của ai còn chưa biết đâu.”

Sau khi nói xong, anh ta đi về phía lớp của mình.

Khi quay về hàng, Nhiếp Nhiên phát hiện quân số của lớp 6 đã ít đi rất nhiều, chỉ còn lại khoảng hơn mười người mà thôi.

Mười mấy người kia đang ngồi xổm, vẻ mặt ai nấy đều nhăn nhó vặn vẹo, có thể nhìn ra được là bọn họ đã ngồi xổm rất lâu rồi, nhưng không ai rên lên một tiếng.

Đây mới là lính của đội dự bị chứ.

“Chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì không kiềm chế được kích động mà khẽ reo lên.

“Tiểu Nhiên Tử!” Ngay cả Nghiêm Hoài Vũ cũng hướng về phía cô nhe răng cười.

Kiều Duy và Thi Sảnh cùng trố mắt nhìn cô.

Nhiếp Nhiên nhìn quanh một lượt, khóe miệng cô cong lên.

Quý Chính Hổ vừa nói chuyện xong với An Viễn Đạo, đúng lúc quay đầu lại thì nghe được tiếng gọi khẽ kia, mặt anh ta lập tức đanh lại, quát lớn: “Ai đang nói chuyện! Có phải muốn ngồi xổm tiếp không hả!”

Mấy người Hà Giai Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ cùng cúi thấp đầu, lập tức im bặt.

“Cô còn đứng ở đây làm gì! Không phải tôi đã nói về lớp à?” Quý Chính Hổ thấy Nhiếp Nhiên đứng im thì nhíu mày khiển trách.

Nhiếp Nhiên từ tốn đi đến đứng ở cuối hàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, để phần đùi song song với mặt đất, hai tay cũng để song song với mặt đất, sau đó duy trì động tác này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK