Mặc dù bọn họ làm lính, còn là lính của đơn vị dự bị ưu tú nhất, được huấn luyện tất cả từ sờ súng, bắn súng, bắt người, đánh nhau, nhưng bây giờ muốn dao thật súng thật đi giết người, chuyện này... là lần đầu tiên.
Lần này Kiều Duy thực sự không hiểu Nhiếp Nhiên đang nghĩ gì trong lòng, “Nếu cô muốn giết chết bọn chúng, tại sao còn phải mạo hiểm đào nhiều mìn như vậy?”
Y An Đức nghe thấy vừa xua tay vừa lắc đầu, “Không được không được, có mười mấy tên cướp biển canh giữ, hơn nữa tên nào cũng có súng, cô không thể đến gần được.”
Bởi vì có quan hệ hôn ước giữa Y Xá và Phất Lôi, cộng thêm tất cả những nơi có thể chạy trốn đều bị chôn mình, cho nên bọn canh giữ chỉ canh phòng nghiêm ngặt cổng lớn mà thôi, không hoàn toàn hạn chế hoạt động của bọn họ.
Nhưng chỉ như vậy mà thôi.
Nếu như có người mưu toan đến gần cổng, vậy thì nhất định sẽ bị súng máy càn quét.
“Chỉ có mười mấy tên?” Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc hỏi.
Y An Đức gật đầu, “Đúng thế, một tháng trước những tên cướp biển khác ra khơi hết rồi.”
Lần này Nghiêm Hoài Vũ lập tức vui vẻ, “Vậy thì tốt, nói như vậy thì giải quyết hết mười mấy tên cướp biển này là chúng ta đều có thể chạy rồi.”
“Đúng vậy, chị Nhiên, dùng mìn nổ chết mười mấy tên kia xong, chúng ta có thể dẫn dân đảo chạy.” Hà Giai Ngọc cũng gật đầu phụ họa.
“Chạy đi đâu? Bốn phía đều là biển, trời lạnh như thế này, nước ấm nhất ở vùng biển cạn cũng âm mười mấy độ, cô cảm thấy bọn họ bơi ra ngoài được à?” Nhiếp Nhiên không chút khách sáo hắt cho bọn họ một chậu nước lạnh.
Hai người lập tức im lặng.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ không lên tiếng, tiếp tục nói: “Cho dù mấy người dẫn mấy trăm dân đảo này thuận lợi bơi ra ngoài, dưới tình hình không có bản đồ, nước ngọt, thức ăn và đạn tín hiệu, mấy người làm sao bảo đảm những người này sẽ sống sót? Hơn nữa mấy người còn phải bảo đảm cướp biển sẽ không lái thuyền đuổi theo.”
“...”
Nhiếp Nhiên nói một tràng, hoàn toàn khiến bọn họ nghẹn họng.
Đúng, những thứ này đều là vấn đề.
Cổ Lâm bối rối hỏi: “Vậy chỉ có thể liều mạng với bọn chúng sao? Không có cách nào tốt hơn à?”
Nhiếp Nhiên nhìn bãi cỏ vàng úa trước mặt, hờ hững nói, “Có, chính là cách chia binh hai đường như tôi vừa nói, mọi người ra ngoài rồi dẫn quân đội cứu viện tới.”
“Vậy chẳng phải là cô bị ép ở lại một mình à?”
Sao chuyện lại trở về điểm xuất phát rồi. Nghiêm Hoài Vũ cau mày, nói với vẻ không vui.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, “Không để con tin lại đây, làm sao những người này tin tưởng mọi người đi ra ngoài tìm cứu viện mà không phải là chạy trốn?” Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Nếu làm con tin, vậy để tôi làm đi.”
Anh ta là đàn ông, ở lại đây thế nào cũng mạnh hơn một cô gái.
Đám cướp biển đều không có tính người, ngộ nhỡ làm nhục cô thì sao?
Huống hồ, không phải là đào mìn sao, nghĩ người từng lăn lộn ở lớp 1 như anh ta không hiểu cái gì à!
Nhiếp Nhiên thấy anh ta vỗ bôm bốp vào ngực mình ba cái, dáng vẻ đàn ông khí phách, không nhịn được cong môi lên.
“Không được, ngộ nhỡ mọi người không lo được cho mình dưới tình hình không có bản đồ, thức ăn, nước ngọt, không tìm được cứu viện, vậy thì chỗ mìn này chính là kế hoạch B của tôi.”
Thật ra từ đầu tới cuối cô không định dựa vào những người này đi ra ngoài tìm cứu viện, cô chưa bao giờ cần cầu cứu, cô chỉ tự cứu mình.