“Khi nhiệm vụ này kết thúc, chắc chắn tôi sẽ lập tức đến tìm em, sao có thể để em có cơ hội không nhận ra tôi được?”
Hoắc Hoành thuận miệng nhẹ giọng lẩm bẩm, Nhiếp Nhiên nhất thời không nghe rõ, “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói là tôi phải đi rồi.” Hoắc Hoành nặng nề thở dài.
Lần này anh kiếm cớ nói mình phải về nên mới dành được chút thời gian đến căn cứ ngay trong đêm, ngay cả Lý Tông Dũng cũng không biết.
Không có sự giám thị của A Hổ, chiếc thuyền đưa anh về vừa cập bến đã lập tức rời đi. Anh thấy chiếc thuyền đã biến mất trong đêm tối thì vội vàng đổi sang cái thuyền thuê khác, bây giờ cách thời gian anh lên máy bay đã rất gần rồi.
Anh không thể ở lại đây quá lâu.
“Về thành phố A à?”
“Ừm. A Hổ chết rồi, dù sao cũng phải để ông ta phái người khác giám thị tôi thì mới có thể làm cho ông ta yên tâm được.”
Giám thị?
A Hổ chết rồi lại bố trí một người khác ở bên cạnh anh, hành động không tín nhiệm như vậy thật sự là chuyện một người “ba ruột” làm ra à?
Nhiếp Nhiên rất buồn bực lại hỏi, “Anh từng để lộ sơ hở trước mặt ông ta à?”
Hoắc Hoành lại lắc đầu, “Chắc là không. Ban đầu ngay cả hai chân tàn phế cũng là thật. Nhưng dù sao tôi cũng không lớn lên bên cạnh ông ta từ nhỏ, trong lòng ông ta ít nhiều vẫn sẽ có khúc mắc.”
“Thật sao?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc, lập tức nhìn lên đùi anh.
Là tàn phế thật?
Cô luôn cho là Hoắc Hoành giả vờ!
Trời ơi, vậy sao anh lại đứng lên lại được, hơn nữa còn có thể hoạt động tự nhiên như vậy?
Thấy Nhiếp Nhiên giật mình trợn tròn mắt, Hoắc Hoành mỉm cười, hỏi: “Sao hả, em luôn nghĩ tôi giả tàn phế à?”
“Vì lấy được tín nhiệm của Hoắc Khải Lãng mà anh lại khiến chân mình bị tàn phế như vậy thật à? Vậy lần trước lúc tôi cố ý dùng trứng gà nóng chườm cho anh, còn chạm vào anh, anh thật sự không cảm nhận được gì sao?”
Hoắc Hoành cười nói: “Đương nhiên là có cảm giác rồi. Sau khi bị thương, tôi mất một năm rưỡi rồi mới hồi phục rồi đứng lên được.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Anh đúng là liều mà.” Nhiếp Nhiên cảm thán từ tận đáy lòng.
“Chuyện này có là gì, em vì đạt được mục đích, có lúc ngay cả mạng cũng có thể không cần, tôi chỉ là một đôi chân mà thôi.” Rõ ràng Hoắc Hoành rất thờ ơ với đôi chân tàn phế của mình.
Nhưng Nhiếp Nhiên hiểu rất rõ sự khác nhau đó.
Chết không đáng sợ, bởi vì chết là hết, vô cùng dứt khoát, không có bất cứ di chứng gì.
Nhưng tàn phế thì khác, cái kiểu sống ngắc ngoải đó, vì nhiệm vụ thậm chí còn cố ý tự phế hai chân mình, cảnh giới này nói thật cô không làm được.
Người đàn ông này thật sự quá giỏi chịu đựng.
Ánh mắt kinh ngạc khen ngợi của Nhiếp Nhiên khiến Hoắc Hoành khẽ cười, anh an ủi: “Em yên tâm, tôi không phải là kẻ ngốc để Hoắc Mân đâm tôi, tôi có tránh một chút, nếu không với lần ngoài ý muốn đó, tôi có thể chết ngay tại chỗ rồi.”