Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đánh nhau chính diện kể từ lần ở trong phòng nơi tòa nhà cũ nát đó.
Hai người vốn có sức lực ngang nhau, lại đã từng giao chiến nên cho dù là đấm hay quét chân đều vô cùng ăn ý. Một trận đánh đối kháng của hai người họ khiến mấy người Hà Giai Ngọc xem đến mức chấn động lòng người, còn Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu thì đánh vô cùng sảng khoái.
“Không tệ, lại còn âm thầm tập luyện.” Nhiếp Nhiên cười nói.
“Lần đó có người có thể ngăn một chiêu của tôi nên dĩ nhiên tôi phải tập luyện tử tế rồi.” Vẻ mặt Lý Kiêu lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
“Vậy tôi yên tâm rồi, nhớ báo thù cho tôi cẩn thận.”
“Nhất định rồi.”
Hai người vừa nói vừa đi tới phòng ngủ, để lại nhóm người Hà Giai Ngọc ngây ngốc đứng tại chỗ, chưa hoàn hồn lại.
...
Hai tuần sau, Quý Chính Hổ đã bổ sung thêm huấn luyện bắn vào chương trình hằng ngày.
Hà Giai Ngọc vẫn hưng phấn và căng thẳng giống nhau ban đầu, còn Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường cũng biến mất như trong dự liệu của Nhiếp Nhiên.
Sau khi vào phòng bắn, Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh Kiều Duy hỏi: “Bọn họ kiếm cớ gì thế?”
“Tối hôm qua Nghiêm Hoài Vũ ngâm nước lạnh cả đêm, buổi sáng thành công bị sốt, hơn nữa lại còn đau bụng nên kéo Mã Tường đến phòng Y tế truyền nước.” Kiều Duy cười trần thuật lại.
“Anh ta đúng là liều thật.”
Vì có thể khiến Mã Tường không cầm súng mà không tiếc biến mình thành bộ dạng thảm hại đó. Thật không biết anh ta kiên trì để làm gì.
Kiều Duy cười mà không nói gì.
Lúc Nhiếp Nhiên định trở lại đài bắn của mình thì bên ngoài phòng huấn luyện lại vang lên một loạt tiếng bước chân, chỉ một lát đã thấy người lớp 1 được An Viễn Đạo dẫn vào.
Hiển nhiên An Viễn Đạo cũng không ngờ người lớp 6 lại ở đây, lúc tiến vào rõ ràng ngẩn ra một chút.
Kể từ sau ngày đó, hình như An Viễn Đạo cố ý tránh để Thiên Dạ và Nhiếp Nhiên tiếp xúc với nhau, cố gắng không xếp nội dung huấn luyện trùng với lớp 1. Có điều người ta vẫn thường nói không phải oan gia không gặp nhau, cho dù cố ý tách huấn luyện của hai lớp ra nhưng lúc nên chạm mặt vẫn sẽ chạm mặt.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Lúc Hà Giai Ngọc nhìn thấy Thiên Dạ bên cạnh An Viễn Đạo, lập tức nghĩ đến những ngày tháng mình bị làm bao cát, không nhịn được thấp giọng kéo vạt áo Lý Kiêu, nhắc nhở: “Đến rồi, chị Kiêu!”
“Ừm.” Lý Kiêu lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó lại nhìn về phía trước đài bắn.
“Chị Nhiên, chị Kiêu, hai người không định làm gì à?” Hà Giai Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên nhún vai, thở dài, “Tôi suýt bị đánh trọng thương thì có thể làm gì đây? Bây giờ chỉ có thể chờ chị Kiêu nhà cô báo thù thay tôi thôi.”
Hà Giai Ngọc lập tức cạn lời.
“Lần đầu tiên tôi biết da mặt cậu có thể dày như vậy đấy.” Lý Kiêu đang lau súng lạnh giọng nói.
“Đây là lần đầu tiên có người đỡ lưng cho tôi nên dĩ nhiên tôi phải hưởng thụ rồi.” Nhiếp Nhiên cúi đầu chậm rãi lắp khẩu súng trong tay.