“Con cầu xin mẹ!” Nhiếp Dập túm lấy vạt váy của bà ta, chớp mắt.
Diệp Trân lập tức mềm lòng, nghĩ chỉ cần âm thầm tách Nhiếp Dập và Nhiếp Nhiên ra thì sẽ không có vấn đề quá lớn.
Thế nên bà ta mới đồng ý, “Được được được, không đi thì không đi.”
Nhiếp Dập nghe thấy thế, sắc mặt lập tức tươi tỉnh, toét miệng cười.
Diệp Trân thấy con trai tươi cười thì cảm thấy cái gì cũng đáng. Bà ta lau hai hàng nước mắt trên mặt nó, dặn dò người giúp việc: “Đưa cậu chủ đi rửa mặt, sau đó đưa đi học.”
Mấy người giúp việc vội vàng tiến lên đưa Nhiếp Dập rời khỏi phòng ăn, quay lên tầng hai.
“Hỏng bét, không đưa đi được rồi.” Giọng nói Nhiếp Nhiên giống như đang tiếc thay bà ta, nhưng nụ cười trên mặt lại sáng ngời, làm Diệp Trân tức giận siết chặt nắm đấm.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Trân, cố gắng giảm giọng xuống thấp nhất, “Hơn nữa, làm thế nào đây, vừa rồi nhìn ba cực kì tức giận, hình như địa vị của bảo bối trong lòng khó giữ được rồi.”
Diệp Trân nghiến răng, bàn tay mới thả lỏng lại siết chặt, siết chặt lại thả ra, cơ thể cũng vì tức giận mà khẽ run lên.
“Bà đừng tức giận, mới bắt đầu thôi.” Nhiếp Nhiên mỉm cười thông báo với bà ta một tiếng, sau đó gọi với vào phòng bếp, “Làm xong bữa sáng thì mang vào phòng tôi đi, tôi cảm thấy chắc dì Diệp không ăn nổi bữa sáng này rồi.”
Nhìn bóng Nhiếp Nhiên đi lên tầng, Diệp Trân cố gắng áp chế tâm trạng của mình, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, trước mắt tối sầm lại.
“Bà chủ?”
“Bà chủ!”
Chị Lưu vừa nhìn thấy Diệp Trân đỡ ngực, dựa vào ghế, vội vàng tiến lên đỡ.
“Tôi không sao.”
Diệp Trân nhìn chằm chằm cửa phòng vừa đóng lại trên tầng hai, đáy mắt toát ra sự căm hận rét lạnh.
...
Nhiếp Thành Thắng vừa mới đến phòng làm việc của mình, chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Đại đội trưởng của đội tân binh.
Tối hôm qua ông ta suy nghĩ suốt một đêm, cảm thấy không thể là có người ngấm ngầm làm chuyện mờ ám với nhà họ Nhiếp được. Dù sao ban đầu trừ ông ta và Diệp Trân biết ra, không có người thứ ba biết thân phận thật của Nhiếp Nhiên, sao có thể ra tay với cô để nhắm vào nhà họ Nhiếp được?
Cho nên ông ta quyết định đích thân gọi điện thoại đi hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Điện thoại gọi đến, Đại đội trưởng đội tân binh vừa nghe thấy là Nhiếp Thành Thắng đích thân gọi điện thoại đến, sợ hãi tay run lẩy bẩy, “Sư đoàn trưởng.”
Nhiếp Thành Thắng đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói nhiệm vụ giao dịch vũ khí đạn dược lần này là do một tân binh hoàn thành?”
Đại đội trưởng đội tân binh đã sớm nhận được tin tức, anh ta cũng thức cả đêm suy nghĩ xem lấp liếm cho qua chuyện này thế nào, nghĩ ra mấy chục cái cớ, nghĩ cách trả lời mọi vấn đề Nhiếp Thành Thắng sẽ hỏi. Nhưng bây giờ khi Nhiếp Thành Thắng thật sự gọi đến, anh ta vẫn ngây ra.
“Vâng, đúng vậy...”
Nhiếp Thành Thắng lập tức mắng: “Càn quấy! Anh để tân binh đi làm nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ buôn bán vũ khí đạn dược, đây không phải là đưa tân binh vào chỗ chết à!”
“Tôi... tôi... lúc đó tôi không biết, tôi chỉ coi là một hạng mục huấn luyện mà thôi, nhưng sau đó là người bên Cục Cảnh sát yêu cầu tân binh này tiếp tục nhiệm vụ, nói là cô ấy hoàn thành đặc biệt tốt.” Đại đội trưởng đội tân binh lắp ba lắp bắp trả lời, nhưng trong lời nói đã lau dọn sạch sẽ cho mình, tỏ ra mình hoàn toàn vô tội.
“Một hạng mục huấn luyện? Trong tân binh có hạng mục nào cần huấn luyện thực chiến hả?”