Sống ở nơi đó khoảng hai, ba năm rồi giải ngũ, thế là cô hoàn toàn được tự do, muốn làm gì thì làm.
Nếu đến khi đó mà Nhiếp Thành Thắng còn làm cho cô khó chịu như vậy, thì cô sẽ chạy thẳng vào phòng ông ta lúc nửa đêm rồi cắt cổ ông ta là xong việc, dù sao đây chẳng chẳng phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này.
Huống chi, nếu chủ của nhà họ Nhiếp thay bằng người khác thì mụ Diệp Trân kia cũng không hoành hành được nữa đâu, vậy tức là cô sẽ hoàn toàn không có gì ràng buộc cả.
Có điều, trong lòng cô tính toán tới tính toán lui, giờ bị người ta chọc thủng tâm tư như vậy, giống như là con át chủ bài trong tay nháy mắt bị thiếu một nửa vậy.
Cô sầm mặt, lần này đến giọng nói cũng trầm xuống theo, “Rốt cuộc là anh muốn gì?”
Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao anh ta lại phải kéo cô vào đội dự bị quân đội, chẳng lẽ là muốn dùng những bài tập huấn luyện gian khổ ở nơi này để tra tấn cô, nhằm mục đích trả thù?
“Hoắc Hoành, không phải là anh muốn trả thù tôi đấy chứ? Đừng quên, mệnh lệnh là do anh đưa ra, súng cũng là anh đưa cho tôi, tất cả là do anh tự chuốc lấy! Huống chi, với chuyện anh phóng hỏa đốt tôi, tôi không nổ súng vào trán anh đã là nhân từ lắm rồi.”
“Tôi phóng hỏa chỉ là nghĩ muốn kiểm tra phản ứng và năng lực chạy trốn của em lúc bất ngờ gặp được nguy hiểm thôi.” Nhìn ra nơi đáy mắt cô lóe lên sát ý nặng nề, Hoắc Hoành có cảm giác hình như cô rất để ý đến chuyện này.
Nhiếp Nhiên trào phúng cười khẩy, “Ồ, kiểm tra tôi? Vậy anh chạy vào để làm gì? Thuận tiện kiểm tra luôn năng lực vác nặng chạy trốn của tôi à?”
Nếu như chỉ là để kiểm tra thì Hoắc Hoành chắc chắn sẽ không chạy vào cứu cô, có thể đạt tới trình độ phải chạy vào cứu thì đủ để chứng minh trận hỏa hoạn kia đã to đến mức vượt ra khỏi phạm vi dự tính.
Sau đó, lúc cô ép hỏi trưởng thôn thì cũng đã kiểm tra ở xung quanh, số lượng vật liệu dễ bắt lửa vô cùng lớn, một khi bị cháy thì không cần nói đến một cái nhà kho, cho dù phải đốt cả tòa nhà bốn năm tầng cũng có thể thiêu cho cháy rụi.
Như vậy thì không phải là kiểm tra như Hoắc Hoành đã nói rồi.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Nhiếp Nhiên thoáng hiện tia nhìn hung ác.
Cô bất chấp nguy hiểm tính mạng để cứu anh ta, lại tưởng rằng anh ta và mụ Diệp Trân là đồng bọn, bị lừa gạt khiến cô giận điên lên. Sau đó mới có một phát súng trả thù kia.
Nhưng thì ra chính là người đàn ông này tự mình thiết kế, tự mình châm lửa, lúc đó cô thực sự hối hận vì sao lúc trước mình không bắn nổ nát đầu anh ta luôn đi.
Cảm nhận được cơn tức giận mãnh liệt trên người cô, vẻ mặt của Hoắc Hoành cũng nghiêm túc hơn nhiều. Anh mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Vì tôi không nghĩ rằng A Hổ lại mượn cơ hội này để thiêu chết em.”
Cái gì? A Hổ mượn cơ hội để thiêu chết cô?
Cô không nghe lầm chứ? Nhiếp Nhiên nhíu mày, có vẻ không thể tin được câu trả lời của Hoắc Hoành.
Nhưng là vì cái gì?
Cô và A Hổ trước giờ không oán, không thù, anh ta cũng không phải là mục tiêu nhiệm vụ của cô, vậy thì vì cái gì mà anh ta muốn thiêu chết cô?
“Lúc đầu tôi có để cậu ta đi điều tra lai lịch của em, cho nên hẳn là cậu ta cũng mơ hồ biết một chút. Chắc cậu ta thấy tôi chậm chạp không có hành động gì nên tưởng rằng tôi thật sự thích em, cho nên trong lòng cậu ta vẫn luôn rất kiêng kị em. Cho đến lúc đi đến ngôi làng nhỏ kia, tôi yêu cầu cậu ta phóng hỏa đốt em nhưng không được làm em bị thương, cậu ta lại cho rằng tôi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ chiếm được trái tim của em. Sau đó, cậu ta lén gia tăng số lượng nhóm vật tư bắt lửa, muốn mượn cơ hội này thiêu chết em.” Nói đến đây, trong đôi mắt Hoắc Hoành có một chút lạnh lùng, “Chuyện này là do tôi đã không giải quyết tốt, tôi xin lỗi.”
“Nếu như ngày đó tôi không ra được bên ngoài thì đã chết rồi, anh còn nói xin lỗi? A, lời xin lỗi của anh giá trị bằng một cái mạng của tôi sao?”
“Nhưng em không chết, còn cứu được cả tôi ra ngoài. Nếu như em cảm thấy lời xin lỗi của tôi chẳng có giá trị gì cả, vậy thì tôi lấy thân báo đáp nhé, được không?” Hoắc Hoành nhướng mày nhìn cô, khóe miệng cong lên.
“Tôi không thèm.” Nhiếp Nhiên lườm anh, sau đó lại hừ lạnh rồi quay người đi ra phía ngoài.
Hoắc Hoành vội vàng muốn bước theo, nhưng vừa bước được một bước đã thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên quay người lại, sắc mặt lạnh lùng, cô nói:
“Tôi cảnh cáo anh cách xa tôi ra, cho dù trận hỏa hoạn kia là ngoài ý muốn thì cũng không có nghĩa là tôi đồng ý để bị anh đùa giỡn.” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Đây không phải là đùa giỡn, đây chỉ là một bài trắc nghiệm để em tiến…” Hoắc Hoành hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, “Chỉ là hiểu lầm thôi mà, giờ cũng đã giải thích rõ rồi, không phải sao?”
“Hiểu lầm? Giữa tôi và anh không có hiểu lầm. Hoắc Hoành, anh và tôi chỉ là đang diễn kịch thôi. Hoắc Hoành, anh nhập vai diễn sâu quá đấy!”
Hai đầu lông mày của Hoắc Hoành tựa hồ mang theo vẻ tức giận, “Thật sao? Nếu như em không có ý gì với tôi, vậy thì tại sao em phải bức tôi xuất hiện hả?”
“Bởi vì tôi ghét bị người ta đùa bỡn! Hoắc Hoành, tốt nhất anh nên hiểu rõ điều này. Tôi không giết anh không phải là vì tôi có tình cảm gì với anh, chỉ là tôi thích nhìn thấy cái ánh mắt phẫn nộ sau khi biết được sự thật mình bị lừa gạt của anh mà thôi.”
Cô tiến đến bên tai Hoắc Hoành nhẹ giọng nỉ non, “Mấy ngày nay ở phòng Y tế chắc cũng không dễ chịu gì nhỉ?”
Hơi thở của Hoắc Hoành hơi chậm lại.