Hoắc Hoành đứng ở cửa, anh không đi nhưng cũng không bước vào.
Nhiếp Nhiên đầu quay về phía cửa, cười nói: “Cảm ơn.”
Hoắc Hoành lắc đầu, “Không có tôi, em cũng có thể giải quyết được.”
Anh rất tin tưởng năng lực của Nhiếp Nhiên, đây là người mà anh đã chọn lựa, tuy Thiên Dạ là người được An Viễn Đạo tự tay bồi dưỡng, cũng dồn rất nhiều tâm huyết vào cô ta, nhưng Thiên Dạ vẫn còn kém Nhiếp Nhiên một chút.
Không phải chênh lệch ở phương diện sức mạnh mà là ở sự tàn nhẫn.
Hoắc Hoành đã tận mắt thấy cô đối xử với bản thân hung ác như thế nào, xuống tay tàn nhẫn ra sao. Cho tới bây giờ cô chưa từng để lại đường lui cho mình, đồng thời cũng sẽ không để đường lùi cho người khác.
Nhiếp Nhiên hiểu được ý tứ trong lời Hoắc Hoành, cô cười lắc đầu, “Không phải tôi nói tới đòn hỗ trợ vừa rồi, tôi muốn cảm ơn vì anh đã ở đây, không có anh thì tôi không thể yên tâm diễn xuất như vậy.”
Trong mắt Hoắc Hoành xuất hiện một vệt sáng, môi anh khẽ nhếch lên. Chắc chắn là cô ấy vừa nhìn ra mình có cảm giác mất mát nên mới cố ý gọi mình ở lại, cố ý nói những lời này.
Xem ra cô gái nhỏ này đã dần dần bắt đầu có thay đổi với mình, ít nhất thì cô ấy cũng đã chú ý đến mình.
“Vậy em định làm gì để cảm ơn tôi đây?” Không còn cảm giác cô đơn như vừa rồi, anh nhanh chóng khôi phục lại trạng thái của mình, trên mặt lại mang nụ cười ranh mãnh.
Nhiếp Nhiên mỉm cười với Hoắc Hoành, cô vỗ tay xuống chỗ ngồi bên cạnh nói: “Tới đây.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Hoành lập tức cứng lại.
Anh chỉ nói đùa thôi mà, đâu thật sự muốn cô trả công cho mình.
Nhưng lúc này, ánh nắng chiều buông xuống, Nhiếp Nhiên ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang dụ dỗ chào mời anh vậy.
Khoảnh khắc này, Hoắc Hoành cảm thấy đầu óc của mình rơi vào trạng thái sảng khoái, giống mình vừa trúng một giải thưởng lớn vậy!
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Anh vô cùng lúng túng, đến ngay cả năm đó, khi lần đầu tiên nhận được tin mình phải đi làm gián điệp anh cũng không hề có bất cứ cảm xúc nào, mà bây giờ Nhiếp Nhiên chỉ gọi mình đi qua thôi, anh lại bối rối đến vậy.
Hoắc Hoành cảm thấy yết hầu hơi khô nóng, anh nuốt ực một cái rồi thất thần bước từng bước một, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc này, Nhiếp Nhiên vẫn đang nở nụ cười với anh lại đột nhiên giơ tay lên, tim Hoắc Hoành thót lại, suýt nữa đã nhảy dựng lên.
“Em muốn làm gì?” Anh đứng bật dậy, nhìn Nhiếp Nhiên cầm một mảnh vỡ của cốc thủy tinh lên. Dưới ánh sáng, mảnh vỡ chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nhiếp Nhiên huơ huơ mảnh thủy tinh vỡ trong tay vài vòng, nụ cười trên môi cô rất ngọt ngào, “Muốn cảm ơn anh mà, có muốn không?”
Một lúc lâu sau, Hoắc Hoành chán nản lắc đầu, “… Không cần nữa.”
Anh biết ngay là cô nàng này không có lòng tốt mà.
Mất công anh vừa rồi… coi là thật…
Nhiếp Nhiên như không nhìn ra sự buồn bực của Hoắc Hoành, cô lại lắc mảnh thủy tinh vỡ trong tay, “Không cần? Chẳng phải anh vừa mới nói muốn được cảm ơn sao?”
Trên môi cô vẫn còn nở nụ cười, nhưng cái mảnh thủy tinh sắc bén trong tay của cô khiến anh nhìn thế nào cũng thấy trong nụ cười ấy có xen lẫn cả ý nghĩ xấu xa nữa.