Nhiếp Nhiên nhìn bản đồ, phát hiện hướng Đông Bắc có một chỗ vách núi. Trời ạ, với cái cảm giác phương hướng bằng không hiện giờ của bọn họ, chưa biết chừng sẽ đi tới chỗ đó mất.
Trong lòng thầm tính toán phương hướng, Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Đi thẳng về hướng tám giờ.”
Chẳng mấy chốc cô thấy trong màn sương mù lờ mờ có bóng người đang chuyển động, sau đó hình ảnh rõ dần lên, cho đến khi khuôn mặt của Lý Kiêu hiện ra.
Nhiếp Nhiên thấy rõ lúc Lý Kiêu nhìn thấy mình thì thở phào một hơi.
Hiếm hoi thật đấy, thế mà lại có một ngày cô có thể nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng kia của Lý Kiêu xuất hiện khoảnh khắc khẩn trương.
Nhiếp Nhiên đứng khoanh tay trước ngực, ung dung thưởng thức vẻ mặt ấy.
Có vẻ như Lý Kiêu nhìn thấy được ánh nhìn thú vị trong mắt cô nên lập tức quay trở về biểu cảm lúc đầu.
Ngay sau đó là Nghiêm Hoài Vũ đi từ bên trong sương mù ra. Khoảnh khắc khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, anh ta vội vàng chạy tới, hai tay giơ lên giữa không trung như đang kích động muốn ôm cô vậy, “Tiểu Nhiên Tử, cô không có việc gì thì tốt quá rồi! Lần sau đừng có đi lung tung nữa đấy!”
Nhiếp Nhiên vô thức tránh sang một bên, Nghiêm Hoài Vũ lại vồ hụt.
Nghiêm Hoài Vũ thấy Nhiếp Nhiên lại tránh né mình thì oán giận nhìn cô: “Tiểu Nhiên Tử!”
Ôm một chút thì có làm sao, có mất miếng thịt nào đâu cơ chứ!
Sao Tiểu Nhiên Tử cứ luôn trốn tránh mình thế nhỉ?
Trong lúc anh ta còn muốn tiếp tục ôm thì đột nhiên nghe thấy bên trong sương mù vang lên một tiếng hét thê lương, “A!!!”
Chẳng lẽ là có dã thú xuất hiện?
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Hoài Vũ hét to về phía phát ra tiếng kêu.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Giọng nói bị bóp nghẹt phát ra từ nơi gần đấy.
Một vài nam binh dũng cảm lại đi vào trong sương mù để kiểm tra, phát hiện có bốn nữ binh bị ngã vào trong một cái hố.
“Có người rơi xuống một cái hố.”
Nghe được tin tức truyền về từ trong sương mù, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may chỉ là rơi vào một cái hố chứ không phải bị rắn độc cắn hoặc bị dã thú tấn công.
Bốn nữ binh trong hố thấy có người đứng ở bên ngoài, bèn vội vàng hô lên: “Mau kéo chúng tôi lên đi!”
“Nhanh nhanh nhanh, ai có dây thừng không?”
“Tôi không có, cậu có không?”
“Cậu có không?”
“Tôi cũng không có.”
Mấy nam binh quay ra hỏi nhau một lúc mà không có kết quả, đành hô lên với đội ngũ ở gần đó, “Này, mấy người có dây thừng không, cái hố này quá sâu, chúng tôi không có cách nào đưa các cô ấy ra ngoài được cả.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Người trong đội ngũ nghe thấy lời nhắc nhở thì tìm ở trong balo của mình, nhưng cũng không tìm được thứ như dây thừng.
“Dùng vỏ cây đi, dùng vỏ cây bện thành dây thừng, rồi lôi bọn họ ra ngoài.”
“Đúng đúng đúng, chặt vỏ cây, chặt vỏ cây! Nào nào, mọi người chặt vỏ cây xuống đi.”
Tất cả mọi người cùng cảm thấy có lý, đều bắt đầu nhao nhao rút dao ra chặt vỏ cây.
Nhiếp Nhiên nhìn động tác của bọn họ mà muốn xỉu luôn.
Tại sao trong đội dự bị lại có thể có loại như lớp 6 này xuất hiện nhỉ, chẳng lẽ không sợ bị những lớp khác chê cười à?
Cô đưa mắt nhìn về phía cái hố kia, miệng hố không sâu đến mức như những nam binh kia nói, chỉ có khoảng cách một nửa người.