Cát Nghĩa thở hổn hển nghiến răng nói từng chữ, “Giỏi, giỏi, giỏi! Chúng mày được lắm, hóa ra từ đầu đến cuối tao mới là người bị đùa giỡn!”
Mặc dù ông ta giận mình bị Hoắc Hoành đùa giỡn một trận, nhưng càng giận là mình bị Nhiếp Nhiên phản bội hơn.
Nhiếp Nhiên thấy Cát Nghĩa đang hung tợn nhìn chằm chằm mình, ngọn lửa tức giận cháy phừng phừng ở đáy mắt, chỉ muốn đốt cô thành tro bụi. Cô không hề sợ hãi mà giống như đang thưởng thức: “Tôi nói rồi, tôi không thích làm thuộc hạ của người khác. Tôi cũng từng nhắc nhở ông cẩn thận tôi giết vua chiếm ngôi, nhưng ông lại tự cho là đúng mà có lòng tin với tôi, vậy tôi cũng chẳng làm sao được.”
Cát Nghĩa không áp chế được tức giận trong lòng, nhắc nhở cô: “Nhưng hắn đã từng bắn mày!”
“Kỹ thuật bắn của Hoắc tổng rất tốt, tôi rất yên tâm, bị thương nhẹ mà có thể giành được 50% lợi nhuận, khoản mua bán này thấy thế nào cũng rất có lợi.” Giọng Nhiếp Nhiên không lạnh lùng như Lý Kiêu, cũng không ôn hòa như Cổ Lâm, thậm chí trong mỗi câu đều mang theo vẻ kích động, mang theo sự tính toán không tốt.
Nhưng Hoắc Hoành lại cảm thấy rất êm tai.
Dĩ nhiên, lúc này cũng chỉ có Hoắc Hoành mới cảm thấy êm tai thôi.
Những lời này rơi vào tai Cát Nghĩa không sót một chữ, ông ta gần như điên cuồng, đôi mắt vì tức giận mà hơi lồi ra, mặt nhăn nhó vô cùng hung ác. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Chúng mày lừa tao? Chúng mày hùa với nhau lừa tao?” Ông ta điên cuồng gào lên.
Rồi đột nhiên ông ta nhớ tới cái gì đó, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Hoắc Hoành.
“Đợi đã! Lô hàng đó, có phải lô hàng đó là do mày đổi không?”
Hoắc Hoành hoàn toàn không có bất cứ ý chối bỏ trách nhiệm nào, thoải mái hỏi ngược lại một câu, “Trước khi hợp tác với tôi, ông không thăm dò cách làm người của tôi à?”