Tên đàn em kia nhìn thấy hai tên đứng gác kính cẩn trả lời xong, lúc này mới yên tâm đi về phía cửa chính của căn cứ.
Nhưng hắn không hề biết, trong tích tắc khi hắn mở cửa, Nhiếp Nhiên đang nấp ở phía sau, chỉ cần hắn đi tới nhìn vào sau cửa thì sẽ phát hiện ra sự tồn tại cô.
…
Nhiếp Nhiên thấy cánh cửa đóng lại một lần nữa mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy một tiếng “rắc” của khóa cửa vang lên.
Chờ đến khi xác định kẻ kia đã đi xa, Nhiếp Nhiên đấm nhẹ lên mặt tường, phát ra một tiếng vang trầm đục.
Nếu không phải ở chỗ này quá lâu và nói quá nhiều cùng Hoắc Hoành, cô sẽ không bị nhốt!
“Chúng ta cùng bị nhốt ở đây rồi.” Hoắc Hoành không hề hoảng loạn.
“Im miệng!” Nhiếp Nhiên đằng đằng sát khí ném một ánh mắt sắc như dao về phía anh. Cô nhìn cánh cửa bóng loáng mà lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Không biết đã qua bao lâu, cô bất ngờ xoay người lạnh lùng ra lệnh cho Hoắc Hoành: “Anh dụ bọn họ mở cửa, để cho tôi ra ngoài.”
Hoắc Hoành cười, nói: “Đừng vội, chờ một chút.”
Chờ một chút?
Chờ cái gì, bọn cướp biển ra khỏi hang ổ gần hết rồi, nếu cô không ra tay vào lúc này, chẳng nhẽ chờ bọn chúng trở về rồi mới ra tay?
Đúng là cô rất lợi hại, nhưng không có nghĩa là cô có thể dùng sức của một người chống cự lại cả nghìn tên cướp biển.
“Vẫn còn một nhóm cướp biển nữa chưa ra ngoài, năng lực của bọn này hơn xa đám cướp biển khác, em kiên nhẫn thêm một chút.” Hoắc Hoành giải thích.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trong lòng Nhiếp Nhiên giật thót, “Còn một đám cướp biển nữa?”
“Đúng, tôi để bọn họ đánh không phải chỉ để ép giá, mà còn muốn ép đám cướp biển này xuất hiện.”
“Được.”
Nhiếp Nhiên biết anh ta đã tìm hiểu rất kĩ về đám cướp biển này nên mới có thể hợp tác với bọn chúng. Cho nên cô không hỏi thêm gì nữa mà ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt dựa vào tường.
Từ lúc lên núi cứu người đến giết đám cướp biển, sau đó lại chạy đi cứu người, cô đã tốn quá nhiều sức rồi, đúng là bây giờ cô cần được nghỉ ngơi.