“Hai chúng ta đã tiền trao cháo múc rồi, tại sao tôi còn phải trả thêm tiền cho bác?”
“Cô nói cái gì tôi không hiểu, cô muốn mua muối nhà tôi thì phải trả thêm tiền!” Bác gái Chu muốn giật lại, nhưng Nhiếp Nhiên cũng không chịu buông tay làm bà ta cuống lên uy hiếp: “Đây là muối nhà tôi, cô mau buông tay ra! Còn không mau buông tay tôi sẽ gọi người đấy!”
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên vẫn đứng im không nhúc nhích, cho dù bác gái Chu kéo thế nào, cô cũng nắm chặt túi muối không buông.
Bác gái Chu nóng nảy, dùng sức kéo một cái, tay không nắm chặt nên tự ngã xuống đất.
Bà ta thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng thì gào lên với người xung quanh, “Ôi chao, cướp đồ, quân nhân cướp đồ!”
“Ồ, sao thế này, đang yên đang lành sao lại ngồi dưới đất?”
“Không phải là cô gái này đẩy ngã người ta đấy chứ?”
“Cô gái này thật là quá đáng! Làm sao có thể đẩy người lớn xuống đất như vậy được!”
“Quân nhân cướp đồ, không có thiên lý rồi! Không để cho dân chúng sống nữa!” Bác gái Chu vẫn ngồi dưới đất kêu khóc, Nhiếp Nhiên lạnh lùng đứng bên cạnh xem bà ta biểu diễn, xung quanh càng ngày càng nhiều người tụ tập lại.
Lớp phó Vương ở ngoài cửa thấy người trong chợ nông sản nhốn nháo hình như là xảy ra chuyện gì đó, đợi mãi không đợi được Nhiếp Nhiên nên dừng xe đi vào. Vừa vào đã thấy Nhiếp Nhiên đứng ở giữa một đống người, mơ hồ còn nghe thấy tiếng một người phụ nữ trung niên kêu khóc.
Anh ta cuống lên, chen vào đám người, “Chuyện gì thế, chuyện gì thế?”
Bác gái Chu vừa nhìn thấy lớp phó Vương xuất hiện là mạnh mẽ hẳn lên.
Lớp phó Vương đã mua đồ ăn ở chợ nông sản này rất nhiều năm rồi, gần như tất cả những người bán hàng ở đây đều biết anh ta, cũng biết anh ta tốt tính, bắt nạt được.
Bà ta nổi giận mắng: “Lớp phó Vương, quân nhân các cậu đúng là càng ngày càng không có tiền đồ! Còn biết cướp đồ của nhân dân!”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên đứng ở trên cao nhìn xuống bác gái Chu đang ngồi dưới đất la lối om sòm, lạnh lùng châm biếm, “Tiền của tôi vẫn còn đang nằm trong tay bác, sao lại thành cướp rồi?”
“Ai cần tiền của cô!” Bác gái Chu lập tức ném tiền vào mặt Nhiếp Nhiên, quay lại nổi giận nói với lớp phó Vương: “Lớp phó Vương, quân nhân các cậu lừa dối chúng tôi đúng không! Cố ý giảm giá muối của tôi thì cũng thôi đi, cái cô này còn lừa tôi nói nhà cô ta mở quán cơm, đơn vị Quân khu 2 đổi thành quán cơm từ lúc nào thế, hay là cũng mời chúng tôi vào ngồi đi.”
“Chuyện này...” Lớp phó Vương nghe thấy bà ta nói thế, biết ngay Nhiếp Nhiên vì tiện mặc cả nên mới kiếm cái lý do như vậy, nhưng lại không thể nói ra được.
“Quân nhân các cậu quá ức hiếp người rồi! Hu hu hu... có để cho tôi sống nữa không!” Bác gái Chu nói xong lời cuối cùng lập tức gào khóc.
Bà ta khóc vô cùng sung sướng, ít nhất Nhiếp Nhiên cho là như vậy.