Ngoại trừ nhân viên của Hoắc thị, người cũng khó chịu như vậy còn có đám vệ sĩ của công ty vệ sĩ, nhưng người đáng thương nhất vẫn là Triệu Tề.
Nhiếp Nhiên và cô gái kia mới lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau, vậy sau này phải làm thế nào?
Hai người đều là người Hoắc tổng đặc biệt dặn dò, không thể đắc tội với ai.
Triệu Tề chỉ có thể mong hai vị tổ tông này nhất định đừng có va chạm xảy ra chuyện gì, sau đó lại đánh nhau như lần trước là được rồi.
Vì thế ông ta sắp xếp cho cô gái kia ở một tòa nhà khác, cố gắng hết mức tránh chạm mặt nhau.
Có điều có lẽ là trời cao nghe được tiếng lòng của ông ta, lại thêm đúng là ông ta cẩn thận làm tốt tất cả, nên trong khoảng thời gian tiếp theo hai người không hề gặp nhau.
Bởi vì Nhiếp Nhiên vẫn thích làm việc một mình, cho nên ngày đêm đảo lộn huấn luyện khác thời gian với các vệ sĩ còn lại.
Cô gái kia thì hành động làm việc tương đối quy củ, ngày nào cũng huấn luyện chung với đám vệ sĩ kia, nhưng chưa bao giờ nói chuyện, rất lạnh lùng.
Đám vệ sĩ cũng ngại vì có thể cô ta là người phụ nữ của Hoắc tổng, không dám nói nhiều với cô ta.
Dần dà, đám người kia bắt đầu nhỏ giọng thảo luận về chuyện Nhiếp Nhiên và cô gái này xung khắc với nhau.
“Vẫn nói một núi không thể chứa hai hổ, quả nhiên không sai. Nhìn xem bọn họ ngay cả nhìn mặt nhau cũng không chịu đi.” Một người đàn ông ngồi trên cái ghế ở phòng ăn, nhìn người phía xa, không nhịn được cảm thán.
Một người khác cũng xì một tiếng, “Cho xin đi, may mà bọn họ không gặp nhau, nếu như gặp nhau thì xong đời! Anh quên chuyện lần trước rồi à?”
Ngày đó bọn họ đánh nhau, suýt nữa dỡ cả nóc nhà.
May mà đồng chí lão Triệu kịp thời lôi Hoắc tổng ra mới bảo vệ được tòa nhà công ty này.
Có điều chuyện này cũng nhanh chóng truyền ra ngoài, ở công ty vệ sĩ có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu.
Chỉ cần bất cứ chỗ nào thấy hai người bọn họ xuất hiện, mọi người đều sẽ túm tụm lại thì thào bàn tán.
Mà hai người trong cuộc kia lại không chịu chút ảnh hưởng nào, một chút thay đổi duy nhất chính là khi có cô gái kia xuất hiện, sự chú ý của Triệu Tề đối với Nhiếp Nhiên đã phân tán đi không ít.
Đây là điểm duy nhất khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy hài lòng.
Chương 1492.2NHỊ THIẾU GIÁ LÂM
Mùa xuân vừa qua, mặc dù thời tiết vẫn lạnh giá nhưng thời tiết ở thành phố A đã không rét đậm đầy sương mù như mùa đông nữa rồi, ánh mặt trời buổi chiều chênh chếch chiếu xuống, mang theo hơi ấm nhè nhẹ.
Nhiếp Nhiên xuống tầng ký túc xá, đi vào phòng huấn luyện bắn súng như mọi ngày.
Mà vừa vặn chiều hôm nay đám vệ sĩ kia cũng huấn luyện bắn, trùng hợp gặp nhau trên hành lang công cộng.
Thật ra Nhiếp Nhiên đến phòng huấn luyện riêng, còn những vệ sĩ bình thường kia đến phòng huấn luyện chung phía đối diện.
Nhưng cho dù gặp ở trên hành lang cũng đủ để cho các sĩ quan huấn luyện sợ gần chết.
Phải biết Triệu tổng dặn đi dặn lại là cách xa vị tiểu tổ tông này một chút, đặc biệt là để cho hai cô gái này tách nhau ra, tuyệt đối không thể gặp nhau.
“Cô Diệp.” Sĩ quan huấn luyện dẫn đầu cung kính chào.
Nhiếp Nhiên gật nhẹ đầu một cái, coi như là trả lời, sau đó đi vào phòng huấn luyện, đóng cửa lại.
Sĩ quan huấn luyện kia đối mặt với sự lạnh nhạt này, trong lòng không chỉ không có nửa điểm không vui, ngược lại còn vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn người vào phòng huấn luyện bên cạnh.
Sau khi huấn luyện khoảng một tiếng, sĩ quan huấn luyện kia cho mọi người giải tán sớm vì sợ lại gặp Nhiếp Nhiên, xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Đám vệ sĩ vừa nghe thấy được nghỉ trước thời hạn, đương nhiên rất vui rời đi.
Nhưng lúc bọn họ định về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc thì lại thấy Triệu Tề ở phía xa lao thẳng từ trên tầng xuống, hơn nữa chạy ra ngoài với một tốc độ nhanh chưa từng có.
Đám vệ sĩ thấy ông ta hớt hải như vậy bèn nói đùa một câu, “Nhìn phản ứng của lão Triệu, có lẽ là lại có người mới tới rồi.”
Một vệ sĩ nam khác thở dài nói: “Thế này đúng là quá nhanh rồi, mới có một tuần mà lại có thêm người nữa đến à? Hoắc tổng chịu được nhiều phụ nữ như vậy sao?”
“Cho xin đi, làm sao có thể không chịu nổi, anh ấy nhịn hơn mười năm rồi.”
Tất cả lập tức cười ầm lên.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì thấy người đi từ cổng công ty vào chính là người đàn ông đã nhịn hơn mười năm trong miệng bọn họ.
Anh mặc Âu phục màu đen thẳng thớm, đi từ phía xa đến dưới ánh nắng chiều.
Triệu Tề ở bên cạnh cung kính đi theo, “Hoắc tổng, mời.”
Những người này có người từng thấy anh trên báo nhưng chưa từng thấy người thật, thoáng do dự hỏi người bên cạnh: “Không phải tôi hoa mắt chứ. Đó… đó là Hoắc tổng à?”
“Nếu như anh hoa mắt, vậy bây giờ chắc chắn tôi cũng hoa mắt rồi.”
Một đám người ngẩn ra tại chỗ.
Triệu Tề đứng ở bên cạnh Hoắc Hoành thấy bọn họ đứng ngây ra ở đó, lập tức quát lớn: “Các cậu đang làm gì thế hả, tập hợp, tập hợp khẩn cấp!”
Các sĩ quan huấn luyện nghe được tin tức bèn chạy tới, hô to một tiếng, “Tất cả mọi người tập hợp!”
Tiếng hô vang dội kia làm cho những người ở đây hoàn hồn lại, ngay sau đó xếp hàng nghiêm chỉnh, đứng ở đó hô to: “Hoắc tổng!”
Hoắc Hoành nhìn người trong hàng ngũ, sau khi không phát hiện ra bóng dáng Nhiếp Nhiên, anh không nhịn được hỏi: “Vệ sĩ của tôi đâu?”
“Bọn họ đâu?” Triệu Tề hỏi một sĩ quan huấn luyện trong đó.
Chương 1492.3NHỊ THIẾU GIÁ LÂM
Sĩ quan huấn luyện kia nhớ ra vừa rồi lúc giải tán, một người ở lại phòng huấn luyện, còn một người thì chưa ra khỏi phòng huấn luyện đối diện, vì vậy trả lời: “Hình như hai người đều ở trong phòng huấn luyện.”
Đều ở trong phòng huấn luyện?
Triệu Tề vừa nghe thấy thế lập tức cảm thấy không ổn, hai người này ở ngay trước mặt mọi người còn dám đánh nhau, lúc này không có ai, không biết chừng còn gây ra chuyện gì nữa.
Vì vậy ông ta nói với Hoắc Hoành một câu: “Tôi lập tức đi mời ngay.”
Sau đó ông ta vội vội vàng vàng chạy đến phòng huấn luyện.
Trong lòng ông ta không ngừng cầu nguyện, nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên không sợ Hoắc Hoành, hơn nữa cô cũng không vừa lòng với cách làm của Hoắc Hoành nên định bơ anh một lúc.
Nhưng Triệu Tề thấy cô lề mề như vậy thì chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống.
Ông ta ra sức thuyết phục, mời cô đi gặp Hoắc Hoành một lúc.
Nhiếp Nhiên thật sự bị ông ta nói đến phát phiền, bắn xong một vòng trong phòng huấn luyện mới bỏ súng xuống, đi ra ngoài.
Lúc đi đến đó, thấy Hoắc Hoành đang xã giao, hỏi cô gái kia mấy câu đơn giản. Khi tầm mắt anh chạm đến Nhiếp Nhiên, anh nói với cô gái kia mấy câu rồi đuổi đi.
Cô gái kia quay người lại, đi ngang qua Nhiếp Nhiên, ánh mắt không hề chạm nhau, chỉ coi đối phương là trong suốt.
Nhiếp Nhiên mới vừa đứng yên ở trước mặt Hoắc Hoành đã nghe thấy anh lạnh nhạt nói, “Diệp Nhiễm, cô theo tôi ra ngoài, tôi có chuyện muốn dặn dò cô.”
Sau đó anh quay người đi ra ngoài công ty.
Lấy việc công làm việc tư!
Nhiếp Nhiên xì một tiếng.
Rõ ràng là không để tâm đến dáng vẻ nghiêm túc của anh.
Nhưng ở trước mặt mọi người, cô cũng không tiện làm anh mất mặt, cứ đi theo sau lưng anh ra khỏi công ty.
Ra khỏi công ty, anh ngồi vào trong xe, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe.
Nhiếp Nhiên thấy trước mặt có tài xế, chỉ có thể vào trong.
Xe đi thẳng về phía trước.
Bởi vì có tài xế nên Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành không tiện trao đổi nhiều, bầu không khí trong xe yên tĩnh nặng nề khiến người ta nghẹt thở.
Hoắc Hoành nhân lúc tài xế chuyên tâm nhìn về phía trước lái xe, thỉnh thoảng nhìn người bên cạnh một cái, thấy cô đặt hai tay ở hai bên người, dùng động tác rất nhỏ nắm lấy cổ tay cô.
Nhiếp Nhiên không kịp trở tay, theo bản năng muốn giãy ra, nhưng ai ngờ người này lại kéo chặt như vậy, cô sợ tài xế trước mặt phát hiện ra nên cuối cùng chỉ có thể nhịn.
Hoắc Hoành được như ý, cười rất thỏa mãn, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cổ tay cô.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được động tác nhỏ của anh, lập tức trừng mắt lườm anh.
Nhưng Hoắc Hoành coi như không nhìn thấy, chậm rãi nghịch cái cổ tay nhỏ bé trắng nõn của cô.
Chương 1492.4NHỊ THIẾU GIÁ LÂM
Cho đến khi xe dừng ở một khu phố sầm uất nơi ngoại ô, Nhiếp Nhiên lập tức làm như muốn mở cửa xe để rút tay ra.
Hoắc Hoành cong môi cười một tiếng, thuận thế buông tay ra.
Sau đó anh nói với tài xế trước mặt: “Được rồi, cậu về đi.”
Tài xế kia cung kính cúi đầu rồi đi xuống xe.
Sau đó Hoắc Hoành ngồi lên ghế lái.
Nhiếp Nhiên ở trước mặt tài xế cũng không tiện tiếp tục ngồi ở phía sau, chỉ có thể vòng lên ghế phụ.
Xe lại khởi động, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chiều hoàng hôn, ngoại ô rất vắng vẻ, Hoắc Hoành lái xe đến một nơi hẻo lánh rồi dừng lại.
“Đưa em đến đây làm gì? Sao hả, định đưa em đến đây vứt xác à?”
Hoắc Hoành tắt đèn xe đi, bình tĩnh cởi dây an toàn ra, sau đó giống như con báo săn đột nhiên lao tới, đè chặt cô dưới người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nhất định phải giày vò anh mới vui đúng không?”
Trời mới biết hơn ba tuần qua anh chịu đựng thế nào.
Thật sự là hành hạ!
Rõ ràng hai người ở cùng một thành phố nhưng lại không thể gặp nhau.
Chuyện này làm cho Nhị thiếu mới ăn được một bữa thịt cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh một cái, giọng nói không lạnh không nhạt: “Em giày vò anh thế nào? Hoắc tổng nói thế này em thật sự không hiểu. Rõ ràng là anh đang giày vò em đấy chứ. Em nhỏ yếu như vậy mà bị anh đè lên, không dễ chịu đâu.”
“Nhìn cái dáng vẻ giận dỗi của em đi, ai biết thì biết là vì anh không giết cô ta khiến em tức giận, ai không biết còn tưởng là vì anh thu nhận một vệ sĩ nữ mà làm em ghen đấy.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng phì cười.
“Anh có thể phản bội thử xem.”
Nụ cười và đáy mắt lạnh lùng kia khiến trái tim Hoắc Hoành khẽ run lên, không nhịn được ho khan.
Sau đó anh chuyển chủ đề: “Anh biết sự tồn tại của cô ta khiến em rất khó chịu, nhưng chúng ta cũng không thể giết một người có thể là người bình thường vô tội trước khi không có chứng cứ được.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, “Vô tội? Cô ta bị nhiều người đuổi giết như vậy, giống một người bình thường vô tội à?”
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Hoành cười rồi chống nửa người lên, sau đó đưa một tập tài liệu trong xe cho cô, “Đây là hồ sơ và tài liệu của cô ta, em xem chẳng phải là sẽ biết sao.”
Nhiếp Nhiên nhìn cái túi giấy da bò trong tay với vẻ mặt khinh thường, “Hồ sơ và tài liệu có thể làm giả, điều này anh rõ hơn em, không phải sao?”
Hoắc Hoành đè nhẹ lên cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Em phải tin năng lực người đàn ông của em chứ, giống như tin tưởng năng lực khác của anh ấy.”
Nhiếp Nhiên lườm anh một cái, không kiên nhẫn đẩy anh ra, “Cút ngay!”
Sau đó cô vẫn mở phần tài liệu kia ra xem.
Vừa nhìn thấy họ tên, cô đã nhíu mày lại.
“Cửu Miêu?”
Họ gì thế này?
Trong Bách Gia Tính có họ Cửu này à?
Hơn nữa… Miêu?
Cảm giác càng giống biệt danh mà không phải là tên.
“Ừ, cô ta vốn không tên không họ, là cô nhi. Sau đó, vào năm 5 tuổi được một lão đại rửa tay gác kiếm nhận nuôi, nhưng ông ta vẫn có rất nhiều kẻ thù đuổi giết, cô gái này ở bên cạnh ông ta trải qua rất nhiều sinh tử, nhiều lần suýt chết, nhưng cuối cùng vẫn sống, cho nên lấy cho cô ta cái tên này.” Hoắc Hoành nhẹ giọng giải thích với cô.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, coi như đã hiểu.
Cửu Miêu… dù sao so với “Số 1” của cô mà nói vẫn dễ nghe hơn rất nhiều.
Ít nhất có chút ý nghĩa, không giống cô giống như một cái máy.
Cô lật từng trang tài liệu của cô gái kia xem.
Lúc nhìn thấy một số tài liệu gần đây, cô khẽ cau mày lại, “Hãm hại? Anh nói là cô ta bị hãm hại? Không thể nào, không phải ngày đó ở trên xe cô ta nói mình làm mất hàng sao?”
“Không phải, trên thực tế cô ta bị ông chủ của mình hãm hại, làm người chịu tội thay nên mới bị người đuổi giết, có điều cô ta không biết chuyện này.” Hoắc Hoành lật đến trang cuối cùng cho cô, “Sếp của cô ta ngoài mặt là kinh doanh hàng hóa xuất nhập khẩu hợp pháp, nhưng trên thực tế là buôn lậu, có lẽ cô ta cũng không biết chuyện này.”
“Ngu xuẩn vậy à?”
“Không phải, ở công ty kia danh nghĩa của cô ta chỉ là một vệ sĩ bình thường. Lần đó lúc vận chuyển tổng cộng phái ra ngoài mười hai vệ sĩ, có sáu người là vệ sĩ đặc biệt, nhưng cô ta là người duy nhất còn sống.”
“Thật là xui xẻo.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói một câu, nhưng cũng không đồng cảm nhiều lắm.
Chương 1492.5NHỊ THIẾU GIÁ LÂM
Sau khi xem hết toàn bộ nội dung còn lại, cô mới gấp tập tài liệu vào.
“Những gì cô ta gặp phải nhìn qua thật sự rất khiến người ta thông cảm, nhưng anh thu nhận một người lúc nào cũng bị đuổi giết như vậy, không sợ chuốc họa vào thân à? Hơn nữa anh đừng quên, dưới da cô ta có hệ thống định vị, chuyện này đối với anh mà nói chính là một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào.”
Hoắc Hoành khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Em không phát hiện cánh tay cô ta bị thương à?”
Một câu nói bất ngờ khiến Nhiếp Nhiên lập tức không theo kịp suy nghĩ của anh, “Bị thương?”
“Ngày đó cô ta bỏ trốn xong đã tìm một nơi kín đáo lấy thứ kia ra.”
Lấy ra?
Nhiếp Nhiên nhớ lại cảnh tượng ngày đó cô đánh nhau với cô gái kia.
Hình như có mấy lần tay phải của cô ta đều không động đậy, trong đó có một lần bất đắc dĩ phải giơ tay lên ngăn cản, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi.
Sau đó nhanh chóng bị mình khống chế.
Hóa ra là tay cô ta bị thương!
Chỉ là…
“Nơi kín đáo? Cô ta tự làm hả?” Nhiếp Nhiên cười lạnh.
Cô gái này đúng là lợi hại, dám ra tay với mình.
“Cửu Miêu… thật sự nghĩ mình là con mèo có chín cái mạng à…” Cô chậm rãi nói.
Hoắc Hoành thấy trong mắt cô thoáng qua sự lạnh lùng, vội vàng nói: “Anh biết tính em, em không muốn bỏ qua bất cứ một nguy hiểm tiềm ẩn nào, nhưng bây giờ em không có chứng cứ có thể chứng minh là cô ta tiếp cận có mục đích. Hơn nữa em đừng quên, là chính em lộ ra ở trước mặt cô ta, khiến anh không thể không đưa cô ta vào đó, trông chừng nghiêm ngặt.”
Không sai, đây chính là sai lầm của cô.
Nếu không phải một câu buột miệng của cô khiến đối phương phát hiện ra mình, Hoắc Hoành cũng sẽ không chủ động tuyển cô ta vào.
Nếu như nói đối phương thật sự tiếp cận có mục đích, vậy thì mình cũng là người vô tình giúp cô ta.
Nhưng chính vì nghĩ vậy, cô mới càng giận cái người tên là Cửu Miêu đó.
Nhiếp Nhiên siết chặt tay lại, đáy mắt lạnh lùng, khiến Hoắc Hoành ở bên cạnh tưởng là cô muốn giết người.
Vì vậy anh vội vàng nhắc nhở: “Đừng nói với anh câu giết nhầm còn hơn bỏ sót, đừng quên thân phận của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể giết bừa một người có thể là người bình thường vô tội.”
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi mới nhớ ra thân phận của mình bây giờ là quân nhân.
“Được rồi, nếu như là lỗi của em thì em sẽ để ý cô ta.”
Sự nhượng bộ của cô khiến Hoắc Hoành rất vui, anh giơ tay véo má cô, “Thật ngoan. Có điều em cũng không cần căng thẳng quá như vậy, cô ta chỉ là một vệ sĩ bình thường, không đến gần được Hoắc thị, chỉ có thể phái đi ra ngoài làm công việc khác. Hơn nữa, anh đã đặc biệt dặn dò Triệu Tề chú ý, về cơ bản việc đi lại ăn ở của cô ta đều sẽ có các vệ sĩ khác coi chừng, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Nhiếp Nhiên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hoắc Hoành thấy cô ngoan như vậy hì càng thêm yêu thích, sau đó anh bỗng nhiên nói: “À đúng rồi, còn có một việc nữa.”
“Việc gì?” Nhiếp Nhiên khó hiểu nhìn anh.
“Khoảng thời gian trước hình như ai đó nói với anh là phải chăm sóc dạy bảo một phen, còn nói ở trong công ty chờ anh.”
Ặc…
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Chỉ trong mấy giây đó, người bên cạnh đã nhào tới.
“Anh điên rồi à? Ở chỗ này hả?” Nhiếp Nhiên lại bị đè vào ghế, khẽ hô lên.
Hoắc Hoành ấn một cái nút trong xe, tất cả cửa kính được nâng lên, “Yên tâm đi, ở đây không có vấn đề gì đâu.”
“Không phải, anh… này!” Nhiếp Nhiên còn chưa nói hết, Hoắc Hoành đã hạ môi xuống.
Sau khi răng môi quấn quýt một lúc, anh mới ngẩng đầu lên thấp giọng nói: “Nếu em còn không cho anh, có thể ngày mai người đàn ông nhà em sẽ điên mất, bảo bối.”
Nhiếp Nhiên bị anh tấn công, tức giận ngực khẽ phập phồng, “Điên càng tốt.”
“Sao em lại nhẫn tâm như vậy, hả?”
Hoắc Hoành khẽ nhướng mày lên, tay đã thuần thục bắt đầu trượt xuống.