“Cô còn có sau này à? Chống đối thẳng mặt sĩ quan huấn luyện, cô sẽ bị rời khỏi đội dự bị.” Anh chàng chính trị viên kia thản nhiên đưa cốc nước và thuốc tới cho cô.
Nhiếp Nhiên nhìn viên thuốc trong tay anh ta, cô không nhận lấy mà hỏi ngược lại: “Sau khi tôi bất tỉnh, sĩ quan huấn luyện An đã đưa tôi tới đây à?”
“Cô không nhớ gì à?” Người kia hơi ngạc nhiên nhìn cô, dường như là muốn tìm một chút dấu vết để lại từ trong mắt cô.
“Không nhớ rõ, có người nào bất tỉnh mà còn nhớ được gì không?”
Thấy cô tỏ ra mờ mịt, không hề giống như đang giả vờ, người kia trong lúc lơ đãng, cơ thể căng cứng mới thoáng thả lỏng ra, “Phải, là anh ta đưa cô tới đây.”
Sau đó, chính trị viên lại đưa viên thuốc tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
Khóe miệng Nhiếp Nhiên hơi cong lên, không tiếp tục nói nữa mà yên lặng nhận viên thuốc và nước, ngoan ngoãn uống thuốc.
Cô nằm ở trên giường, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào vị chính trị viên đang bận rộn kia.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài phòng Y tế vang lên nhiều tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, Nghiêm Hoài Vũ đứng ở ngay phía trước.
Lúc anh ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình thì hơi ngớ ra một lúc, sau đó kích động chạy vào, “Tiểu Nhiên Tử, cô tỉnh rồi à?”
“Cô ngủ nhiều thật đấy, tận năm ngày mới tỉnh.” Kiều Duy đứng bên cạnh cười trêu chọc.
Cổ Lâm ở đằng sau nhanh chân chạy đến bên giường của Nhiếp Nhiên, lẳng lặng nắm lấy tay cô, “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu có biết cậu bất tỉnh năm ngày làm tôi sợ muốn chết không!”
“Cái con bé này đúng là không muốn sống nữa mà!” Phương Lượng và Uông Tư Minh đi vào cuối cùng, trong giọng nói trách cứ của Phương Lượng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng tên chuyên bao che cho Nhiếp Nhiên là Nghiêm Hoài Vũ lập tức không khách sáo, “Sao lại nói người của lớp 6 chúng tôi như vậy, lớp 1 các người nhàn quá nhỉ? Nếu không phải do tên An Viễn Đạo kia hại Tiểu Nhiên Tử của chúng tôi thì Tiểu Nhiên Tử cũng không phải chịu tội lớn đến như vậy! Thôi đi đi, các người mau đi ra đi!”
Dám giày vò người duy nhất anh ta cảm thấy thú vị trong đơn vị này đến mức suýt chết, anh ta sẽ không bỏ qua cho đám người kia đâu!
Lớp 6 và lớp 1 vĩnh viễn đối đầu với nhau!
Thấy ánh mắt phẫn nộ của Nghiêm Hoài Vũ, Phương Lượng lại nhớ tới buổi chiều nay anh ta còn có một trận huấn luyện khắc nghiệt nữa, nên bèn cẩn thận dặn dò, “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, những cái khác đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Sau đó, anh ta rời khỏi phòng Y tế.
Mà Uông Tư Minh đi theo phía sau anh ta không hề nói một câu nào, anh ta chỉ nhìn Nhiếp Nhiên một chút rồi cũng đi luôn.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nghiêm Hoài Vũ cứ nhìn thấy hai người kia là khó chịu, anh ta căm ghét trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hai người đó, miệng lẩm bẩm: “Đi nhanh lên! Nhìn thấy chỉ khiến người khác bực mình!”
“Nghỉ trưa xong là phải đi huấn luyện ngay, mọi người không đi à?”
Nghiêm Hoài Vũ đứng nhìn người đi rồi, trong nháy mắt giống như là chợt nhớ ra cái gì đó, “A đúng rồi, Tiểu Nhiên Tử! Giới thiệu cho cô biết một chút, đây là chính trị viên mới tới doanh trại của chúng ta! Gọi là… gọi là…”
Gọi là nửa ngày mà Nghiêm Hoài Vũ cũng không nhớ ra được người này tên là gì, hình như từ đầu tới giờ người này chưa từng nói ra tên của mình thì phải.
Thế là anh ta dứt khoát bỏ qua tên gọi luôn.
“Thôi cứ gọi là chính trị viên! Là chính trị viên duy nhất của doanh trại chúng ta đấy.” Nghiêm Hoài Vũ chỉ vào người kia rồi tiếp tục nói với Nhiếp Nhiên: “Mấy ngày nay đều là chính trị viên ở trong phòng Y tế chăm sóc cô đấy.”
“Ồ? Vậy tôi phải cảm ơn chính trị viên đã có lòng chăm sóc tôi thật tốt mới được.” Không biết là vô tình hay cố ý, mà hai chữ “có lòng” bị cô nhấn mạnh hơi nặng một chút, khiến hai đầu lông mày của người kia không tự giác mà run lên.