Hoắc Hoành đợi đến khi yên tĩnh lại mới tiếp tục nói: “Chống đối ngay trước mặt, nghi ngờ, hơn nữa không phục tùng lệnh của chính trị viên, phạt chạy 20km, bây giờ lập tức chấp hành.”
“Cho dù thầy phạt thế nào cũng không thể khiến chúng em phục! Thầy không có chứng cứ mà tự trừng phạt như vậy, chúng em muốn báo cáo với tiểu đoàn trưởng!” Nghiêm Hoài Vũ tức giận phản bác.
Lần này, tất cả mọi người đều tập trung nhìn Nghiêm Hoài Vũ.
Tiểu đoàn trưởng? Có cần chơi lớn như vậy không?
Lần trước chuyện của Nhiếp Nhiên đã kinh động đến tiểu đoàn trưởng rồi, lần này còn kinh động nữa, liệu có làm tiểu đoàn trưởng tức giận không?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nghiêm Hoài Vũ không có được hồi đáp dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ.
Mấy người kia lập tức hoàn hồn lại, gật đầu qua loa nói: “Đúng vậy!”
“Đúng vậy, chúng em... chúng em muốn báo cáo với tiểu đoàn trưởng!”
Hoắc Hoành nhìn đồng hồ trên tường, “Trước khi báo cáo với tiểu đoàn trưởng thì hoàn thành 20km đã.”
Nghiêm Hoài Vũ thấy việc dọa dẫm của mình không có chút tác dụng nào thì nghiến răng hô to, “Hoàn thành thì hoàn thành!”
Sau đó, anh ta đẩy Mã Tường và Kiều Duy sau lưng ra, lao ra chạy phạt đầu tiên.
Báo cáo tiểu đoàn trưởng thì báo cáo tiểu đoàn trưởng, đâu phải anh ta không biết cửa phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng!
Cùng lắm là bị tiểu đoàn trưởng phạt một lần nữa, dù sao 30km cũng chạy rồi, chạy thêm mấy lần cũng không thành vấn đề!
Những người còn lại đứng ở trong phòng làm việc nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của Hoắc Hoành thì vội vàng chạy ra ngoài.
“Nghiêm Hoài Vũ, anh muốn báo cáo với tiểu đoàn trưởng thật à?” Hà Giai Ngọc cau mày hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ nhướng mày lên, bực mình hỏi: “Sao thế, cô sợ à? Sợ thì phạt xong về ngủ đi, đừng ở đây cản đường ông đây.”
Hà Giai Ngọc bị khinh thường thì kích động: “Đùa cái gì thế, tôi biết sợ à!”
“Vậy thì chạy đi, chạy xong đi tố cáo!”
Hà Giai Ngọc nhìn bóng lưng anh ta, lúc này mới hoàn hồn lại. Cô ta không nhịn được muốn tát mình một cái, cho mày lắm mồm này!
Thi Sảnh thấy dáng vẻ hối hận của cô ta thì cười ôm cổ cô ta nói: “Được rồi đừng hối hận nữa, có câu nói còn trẻ không điên cuồng sao phải là thanh xuân? Hồi đó Nhiếp Nhiên còn đứng chín ngày, chúng ta chạy 20km, còn không bị tính thời gian, sướng hơn rất nhiều. Vả lại, chẳng lẽ cậu không muốn để Nhiếp Nhiên sớm đi ra đánh với cậu một trận à?”
Câu nói cuối cùng lập tức nói trúng tiếng lòng của Hà Giai Ngọc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hà Giai Ngọc lại lập tức hăng máu lên!
Đúng, vì trận đánh nhau kích động lòng người kia, cô ta sẽ liều!
Không phải là tiểu đoàn trưởng thôi sao, ông ta còn có thể ăn mình à?
Nghĩ tới đây, cô ta cũng lao về hướng Nghiêm Hoài Vũ.
“Cô dẫn dắt tâm lí không tệ nhỉ?” Kiều Duy cười.
“Khách sáo rồi, tôi dẫn dắt sinh lí cũng không tệ.”
Thi Sảnh cười gian, lúc nụ cười của Kiều Duy cứng ngắc thì cô cười ha ha chạy theo Hà Giai Ngọc.
Dẫn dắt... sinh lí?
Đó là cái gì thế?
“Sao tôi lại có cảm giác cậu bị đùa bỡn thế này?” Mã Tường theo sau nhỏ giọng bồi thêm một câu, sau đó cũng vội vàng chạy vào sân huấn luyện bắt đầu 20km chạy phạt.
Đùa bỡn?
Anh ta bị trêu chọc?
Kiều Duy ngẩn ra nhìn Thi Sảnh đang chạy vòng trên sân huấn luyện.
“Cậu còn đứng đó làm gì, mau chạy đi!” Nghiêm Hoài Vũ thấy anh ta đứng im không nhúc nhích thì gọi.
Kiều Duy hoàn hồn lại rồi cũng chạy cùng mọi người. Thỉnh thoảng lúc chạy qua Thi Sảnh, anh ta luôn chạy ra ngoài cùng, cách xa cô ta.
Sau mấy vòng, Thi Sảnh đã phát hiện ra, mỗi lần đi ngang qua Kiều Duy, cô ta đều chớp mắt với anh ta, lần này Kiều Duy càng chạy xa hơn.
Lúc bọn họ chạy xong vòng thứ hai mươi, cơ thể giống như con rắn không có xương, thở hổn hển ngã vật ra đất.
“Được rồi, 20km kết thúc rồi, chúng ta đi tìm tiểu đoàn trưởng thôi!” Nghiêm Hoài Vũ cố gắng bò dậy, kéo Mã Tường ở bên cạnh dậy.
“Đi, tìm tiểu đoàn trưởng! Vì có thể đánh nhau với Nhiếp Nhiên, lần này tôi sẽ liều mạng!” Hà Giai Ngọc trầy trật bò dậy, lảo đảo bám lấy Thi Sảnh.
Mấy người vừa cố gắng thở hổn hển, vừa đi đến phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng.