Vừa vào nhà ăn, một nhân viên phục vụ đã bước tới mỉm cười hỏi: “Chào cô, cô đi mấy người ạ?”
“Một người, cho tôi phòng riêng bên kia đi.” Nhiếp Nhiên quét mắt quan sát nhà hàng, sau đó chỉ vào một gian phòng ở trên lầu hai, căn phòng đó có tính riêng tư tốt nhất trong nhà hàng này.
Nhân viên phục vụ nhìn theo hướng chỉ của cô, sau đó tỏ vẻ khó xử: “Xin lỗi, phòng đó đã có người rồi ạ.”
“Vậy cho tôi căn bên cạnh phía trong kia đi.” Nhiếp Nhiên chỉ vào căn phòng bên cạnh, tuy rằng tính riêng tư kém một chút nhưng cũng may là nằm cạnh lối đi riêng cho nhân viên nên có vẻ yên tĩnh.
“Vâng, mời cô theo tôi lên lầu.” Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường.
Sau khi tiến vào phòng riêng, cô tìm một vị trí gần mặt tường và ngồi xuống.
“Xin hỏi cô muốn dùng gì ạ?” Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho cô.
Nhiếp Nhiên không xem mà khép thực đơn lại, nói thẳng: “Tôi muốn những món ăn quý nhất của nhà hàng.”
Chẳng phải quẹt thẻ của mình, cứ tùy tiện tiêu xài thôi.
Nhân viên phục vụ kinh hãi, rõ ràng đây là một vị khách sộp rồi! Không thể làm phật lòng được, thưởng cuối năm và hoa hồng phải dựa vào hóa đơn lần này đấy!
Cậu ta lập tức cười tươi thêm mấy phần, nhiệt tình nói: “Vâng, xin cô chờ một chút.”
Đại khái vì thấy cô là khách chịu chi nên đồ ăn nhanh chóng được đưa lên.
“Thưa cô, đồ ăn của cô đã được đưa lên đầy đủ.” Nhân viên phục vụ đặt đĩa cá vược hấp lên bàn rồi đi ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa phòng lại.
Nhiếp Nhiên ngồi nhìn thức ăn trên bàn, thuận tiện gắp một miếng cá vược hấp, da ngoài mềm mại, thịt trong tươi ngon, hương tiêu nồng đậm, quả thực rất ngon miệng.
Đúng lúc cô đang định gắp miếng thứ hai thì ngoài cửa sổ có một ánh sáng màu bạc mỏng manh lóe lên như chớp.
Nhiếp Nhiên lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ở đối diện cửa sổ chẳng có gì dị thường cả.
Nhưng để an toàn, Nhiếp Nhiên vẫn đứng lên, ngồi sang một chiếc ghế dựa vào tường bên cạnh rồi tiếp tục ăn cơm.
Không ngờ, đúng lúc cô muốn gắp miếng cá thứ ba thì cửa phòng bị đá văng ra.
“Rầm” một tiếng, cửa đập mạnh lên tường rồi bắn ngược trở về.
Sau khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy một đám người thì lặng lẽ giấu dao và dĩa trên bàn vào ống tay áo. Cô không có súng, trên người chỉ có dao găm, lỡ như xảy ra chuyện thì một con dao sẽ không đủ dùng.
Người vừa đẩy cửa xông vào là một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng chói mắt, hắn cầm súng chỉ vào Nhiếp Nhiên, hung tợn nói: “Câm mồm, nếu không ông bắn chết mày!”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cướp tiền à?
Không đúng, muốn cướp tiền thì phải tới phòng kế toán chứ, chạy tới đây làm quái gì?
Đúng lúc cô còn đang không hiểu ra sao thì chợt nghe thấy hắn hỏi tiếp một câu: “Hoắc Hoành, cậu có chắc là ở phòng này thì súng bắn tỉa không bắn tới được không?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Hoắc Hoành?
Trái tim Nhiếp Nhiên đập thình thịch, không phải trùng họ tên đấy chứ?
Thành phố A lớn như thế, chuyện trùng tên họ cũng là bình thường thôi.
Dường như để nghiệm chứng cho suy đoán trong lòng cô, một người đàn ông ngồi trên xe lăn được đẩy tiến vào.
Trái tim cô nhất thời trầm xuống.
Đúng là Hoắc Hoành thật rồi!
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở đó thì hơi kinh ngạc một chút, có lẽ anh cũng không ngờ Nhiếp Nhiên lại xuất hiện ở đây. Nhưng nửa tháng không gặp, nhìn sắc mặt cô có vẻ tốt hơn nhiều rồi.
Pằng! Ngoài cửa lại vang lên tiếng súng làm cho anh lập tức tỉnh táo lại.
Hoắc Hoành nghĩ tới tình hình lúc này, nói theo bản năng: “Không, chỗ này cũng nguy hiểm thế thôi, đi ra ngoài đi!”
Giờ bốn phía đều có người chặn giết bọn họ, nếu anh trốn vào đây thì sẽ hút hết hỏa lực tới nơi này, không được! Nhiếp Nhiên đang bị thương, hơn nữa cũng không có súng để tự vệ, rất dễ gặp chuyện!
Anh tuyệt đối không thể đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm được.
Hoắc Hoành vội vàng ra lệnh cho ba thuộc hạ đang bảo vệ sau lưng mình, bảo họ đẩy mình ra ngoài.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ở bên cạnh không nhịn được chửi ầm lên, “Chết tiệt! Con mẹ nhà cậu đùa tôi đấy à! Vừa rồi còn nói ở phòng bên cạnh thì súng bắn tỉa sẽ không bắn tới được, giờ lại nói ở đây có nguy hiểm, rốt cuộc cậu định như nào đây? Có biết ở dưới lầu có mười mấy sát thủ đang chờ chúng ta không!”
Bắn tỉa ư?
Nhiếp Nhiên có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đầu óc lại đang xoay chuyển điên cuồng.
“Hay là chúng ta cứ xông ra liều mạng với chúng đi?” Người đàn ông kia lại đề nghị.
Hoắc Hoành vừa sai người đẩy mình ra, ai ngờ vừa tới cửa lại bị hai viên đạn làm cho phải rụt trở vào, anh tựa vào cửa, lắc đầu: “Không được, bọn chúng đã có chuẩn bị kĩ càng, người của chúng ta bị chặn ở ngoài hết rồi, phải dựa vào mấy người chúng ta thì không ăn thua đâu. Thế này đi, anh rời khỏi đây từ lối đi dành cho nhân viên trên lầu hai, tôi sẽ bọc hậu cho anh!”
“Cậu chắc không?” Người đàn ông kia kinh ngạc.
Hoắc Hoành thúc giục: “Tôi chắc, anh mau đi đi!”
Người đàn ông kia suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vỗ mạnh lên vai Hoắc Hoành, “Được, thằng em có nghĩa khí lắm, lần này nếu hai chúng ta có thể thoát chết, vụ làm ăn này tôi sẽ phần cho cậu!”
Nói xong, hắn liền mở cửa định xông ra ngoài.
Nhưng ai ngờ, vừa mở cửa ra liền có hai tiếng súng vang lên.
Hai viên đạn bắn thẳng vào mặt hắn không chệch chút nào.