“Kia không phải là Dương Thụ, Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn sao? Bọn họ vội vội vàng vàng đi đâu thế nhỉ?” Lôi Tử cảm thấy kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mấy người kia.
“Đúng vậy, muộn thế này rồi mà ba người bọn họ còn đi đâu nhỉ?” Tiểu Tứ cũng cảm thấy thắc mắc, “Hay là chúng ta qua đấy xem thử đi.”
Tiểu Tứ và Lôi Tử mù mờ đi theo ba người kia suốt cả đoạn đường, mãi cho đến khi nhìn thấy bọn họ đi vào cửa của một nhà kho, họ cũng vội tới gần, tìm một chỗ nấp bí mật rồi nhìn trộm vào bên trong.
Khi hai người nhìn thấy ba người kia đang làm động tác làm nóng người, sau đó lại thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, bọn họ đều ngạc nhiên đến sững sờ.
Nhưng hai người họ còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng thì đã thấy Dương Thụ xông lên định lấy cái gì đó của Nhiếp Nhiên nhưng đã bị cô đánh ngã bằng chiêu thức quỷ dị.
“Ối! Lối đánh này thật kỳ lạ, tôi chưa từng thấy ai dùng loại thủ pháp này bao giờ. Đây… không phải là bọn họ đang huấn luyện đấy chứ?” Tiểu Tứ trợn to mắt, ngây ra nhìn Dương Thụ so chiêu với Nhiếp Nhiên.
“Chẳng trách trong khoảng thời gian này việc huấn luyện thể chất của Dương Thụ lại được cải thiện nhiều như thế, thì ra là có Nhiếp Nhiên ở phía sau giúp đỡ cậu ta!”
Thế này quá không công bằng!
Tiểu Tứ tức giận bẻ gãy một nhánh cây trong tay. Nhiếp Nhiên nhanh nhạy phát giác ra tiếng động nhỏ xíu đó, cô quay đầu nhìn về phía bọn Tiểu Tứ đang nấp rồi quát to, “Ai!”
“Nguy rồi, bị phát hiện, đi mau!” Lôi Tử sợ quá kéo Tiểu Tứ chạy ra bên ngoài, nhưng kéo mãi vẫn thấy Tiểu Tứ ngồi im bất động.
“Hay chúng ta cũng nhờ Nhiếp Nhiên huấn luyện giúp?” Tiểu Tứ quay đầu nhìn Lôi Tử bằng đôi mắt sáng quắc.
Lôi Tử sợ quá buông cả tay ra làm Tiểu Tứ ngã xuống đất, “Cái gì? Đầu óc cậu không có vấn đề gì chứ, sao Nhiếp Nhiên có thể vô duyên vô cớ giúp cậu được?” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tiểu Tứ bị ngã đau, ôm mông nói: “Chẳng phải cô ấy cũng đang giúp ba người kia đấy sao?”
“Nhưng Dương Thụ có kim bài miễn tử là Lâm Hoài!”
Lúc hai người đang nói chuyện, một bóng đen đã bao phủ lấy Tiểu Tứ ngồi ở dưới đất. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Nhiếp Nhiên đã đi tới gần, đang mỉm cười nhìn mình.