Nhiếp Nhiên đi tới, cười tự tay cởi trói cho Sử Tử, điều này làm mọi người hơi kinh ngạc.
“Nhớ lấy, trận đánh hôm nay không riêng vì chúng tao mà còn vì chính mày. Nên làm như thế nào, chắc không cần tao nói nhiều nữa nhỉ?”
Sử Tử không ngừng gật đầu, “Tao biết rồi, tao biết rồi! Tao nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng mày.”
Tất cả bọn họ đi ra ngoài thôn.
Dọc đường đã có dân đảo đứng đợi từ sớm.
“Mọi người nhất định phải cẩn thận.” Y An Đức chạy tới, đè nén kích động trong lòng, dặn dò cặn kẽ.
Khắc Lý đứng ở cách đó không xa cũng hô lên với Nhiếp Nhiên, “Chị cố lên!”
“Mọi người... nhất định phải bình an trở lại.” Y Xá đứng ở sau lưng Y An Đức, nhìn chằm chằm Kiều Duy không chớp mắt.
Thi Sảnh ở bên cạnh Kiều Duy vô tình đứng ra phía trước, chặn tầm mắt Y Xá lại. Y Xá chỉ cười cay đắng một tiếng rồi thu hồi ánh mắt. Còn Kiều Duy thì khẽ cong môi lên vì hành động trẻ con của Thi Sảnh.
“Yên tâm đi tộc trưởng, ông cứ đợi chúng tôi chiến thắng trở về!” Nghiêm Hoài Vũ đeo súng lên vai.
“Đúng vậy, ông cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đánh cho bọn cướp biển tè ra quần.” Hà Giai Ngọc vỗ ngực, tự tin bảo đảm.
Y An Đức gật đầu, “Ừ, tôi tin tưởng mọi người!”
“Đừng tưởng ở trong thôn là an toàn, lần này mọi người cứ chuẩn bị đợi ở cửa thôn đi, tôi không thể hoàn toàn bảo đảm không có tên cướp biển nào đi vào đâu.” Nhiếp Nhiên ném lại câu này rồi tóm Sử Tử đi về phía trước.
Đám người sau lưng vội vàng đi theo.
Đoàn người mau chóng đến con đường đã chôn giấu vô số mìn kia, đây là lối đi duy nhất vào trong thôn. Lúc này con đường rất xơ xác tiêu điều.
Nhiếp Nhiên chỉ con đường đó cho Sử Tử nhìn, “Nhớ dụ bọn chúng đến đây, đến lúc đó mìn ở đây sẽ nổ, mày nhất định phải cẩn thận, bên kia không có mìn, mày có thể chạy qua bên đó. Hiểu chưa?” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Được, tao hiểu rồi, nhất định tao sẽ dụ bọn họ đến đây, mày... mày yên tâm...”
Nhiếp Nhiên vỗ vai gã, “Tao đã chỉ cho mày một con đường sáng rồi, có đi hay không thì tùy mày.”
Mỗi lần cô vỗ, cả người Sử Tử lại run lên. Hôm nay cô gái này thật sự quá kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Cuối cùng, gã ngoan ngoãn đi theo Mã Tường vòng qua sườn núi đi tới chỗ canh cổng, đợi Phất Lôi đến.
“Tiểu Nhiên Tử, sao cô phải nói với gã nhiều như vậy? Còn nói cho gã biết chỗ chúng ta chôn mìn.” Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy cô thẳng thắn như vậy thật sự là quá nguy hiểm.
Hà Giai Ngọc: “Đúng vậy chị Nhiên, ngộ nhỡ gã đổi ý thì sao?”
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, nói chắc chắc: “Không đâu, tự do hoàn toàn có sức cám dỗ quá lớn, gã sẽ không dễ dàng thay đổi.”