“Có thật không?”
Anh ấy nói mình hoạt bát đáng yêu, anh ấy đang khen mình!
“Ừ, lần sau có thời gian tôi sẽ để hai người gặp nhau.” Kiều Duy cười xoa đầu cô.
“Được!”
Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy bóng lưng Y Xá hoàn toàn biến mất, lúc này mới đứng lên, đi tới bên cạnh Kiều Duy, nghi ngờ hỏi: “Cậu có thêm một cô em gái từ lúc nào thế?”
“Không có.” Kiều Duy đặt bát đũa lên bàn, nhún vai cười.
Nghiêm Hoài Vũ trợn to hai mắt, “Vậy cậu...”
Kiều Duy đắc ý cười, “Đây gọi là đánh lạc sự chú ý, cậu hiểu không?”
Lúc này Thi Sảnh cũng cười gian trêu chọc, “Thật ra anh đồng ý cũng được mà. Y Xá là con gái của tộc trưởng, nếu anh lấy cô ta, tương lai sẽ là tộc trưởng kỳ tiếp theo.”
Kiều Duy cau mày, lại nữa rồi à?
Có kinh nghiệm lần trước bị trêu đùa, lúc này Kiều Duy rất bình tĩnh, “Ồ, nếu tôi lấy cô ấy, vậy cô làm thế nào? Chẳng lẽ cô muốn hai gái chung một chồng à? Tôi thì không ngại, chỉ là không biết Y Xá có đồng ý không thôi.”
“Anh nói linh tinh cái gì thế!”
Kiều Duy đi tới, dùng giọng cực nhỏ nói bên tai Thi Sảnh: “Không phải lần trước cô muốn phụ đạo sinh lí cho tôi sao?”
“Anh!” Thi Sảnh không ngờ mình lại bị Kiều Duy đâm lại như vậy, nghiến răng trợn mắt nhìn anh ta, tức giận rời đi.
Nghiêm Hoài Vũ lại ngây ngốc đi đến: “Cậu thích Thi Sảnh thật à?”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Là cô ấy trêu tôi trước.” Kiều Duy nhìn bóng lưng xa dần của Thi Sảnh, cong khóe miệng lên, rất đắc ý.
Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được trêu đùa, “Chậc chậc, thời gian huấn luyện trong đơn vị còn thuận tiện yêu đương, thật là tiện.”
“Nếu anh hâm mộ thì cũng tìm một người đi, có điều chỉ sợ không có ai thèm yêu anh thôi.” Hà Giai Ngọc nói.
Nghiêm Hoài Vũ hừ mũi: “Yên tâm đi, tôi yêu ai cũng không yêu cô.”
Hà Giai Ngọc trợn mắt, “Anh mơ đi, còn không nhìn lại xem anh là cái đức hạnh gì. Muốn yêu tôi? Anh muốn được chắc!”
“Tại sao lại không được? Cô không đẹp, tính khí lại không tốt, năng lực cũng không mạnh bằng Tiểu Nhiên Tử...”
“Bây giờ tính khí Tiểu Nhiên Tử nhà anh kém hơn tôi nhiều rồi.” Hà Giai Ngọc giễu cợt anh ta.
Nghiêm Hoài Vũ nghĩ tới vẻ mặt Nhiếp Nhiên buổi sáng thì lập tức chán nản, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Cô ấy bị sốt đến hồ đồ thôi, đợi giảm sốt rồi nhất định sẽ ổn.”
Đúng lúc này, Lý Kiêu đứng lên đầu tiên, cô bê bát mì chưa hề động đến đi vào phòng.
Mọi người thấy thế đều đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Tính tình Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên đều không tốt, ngộ nhỡ nói chuyện không vừa ý lại lao vào đánh nhau thì sao?
Nhưng xét thấy năng lực của hai người kia vượt xa bọn họ, cho nên bọn họ cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể đứng ở trong sân nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa kia.