Cuối cùng, cô vẫn rút tay về.
“Không được, tôi không muốn sau khi anh chết mà tôi vẫn còn đang nợ anh.”
Hoắc Hoành không thể tin được, cô nàng này thật sự muốn cùng sống chết với anh à? Cô ấy đâu phải loại người không có lí trí như thế!
Vào thời khắc này, sự sốt ruột và phẫn nộ trong lòng anh vượt xa khỏi niềm vui khi Nhiếp Nhiên quyết định ở lại.
“Bom sắp nổ rồi!” Hoắc Hoành nhấn mạnh.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào quả bom, cô nói, “Tôi không tin đến một quả bom mà anh cũng không xử lí được.”
“Nhát cắt này của tôi không biết sống hay chết đâu!” Hoắc Hoành nhíu chặt lông mày, khẽ gắt.
Không phải là anh không có khả năng phá hủy quả bom này, nhưng do đường dây của nó rất rắc rối, mà giờ anh đã mất quá nhiều máu nên đầu óc trống rỗng, anh rất sợ mình sai lầm mà kéo theo Nhiếp Nhiên chết cùng.
Anh biết rõ sợi dây vừa rồi là tăng tốc thời gian nên cố ý cắt nó để Nhiếp Nhiên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy.
Hoắc Hoành thấy thời gian sắp hết bèn vội lên tiếng nhắc một lần nữa, “Em mau rời khỏi đây!”
Nhiếp Nhiên làm như không nghe thấy gì, cô cướp quả bom đưa đến trước người mình, “Để tôi cắt!”
Vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã dùng kéo cắt phăng một sợi dây trong đó.
Tích! Đồng hồ bấm giờ lại phát ra một tiếng động làm người khác phải giật mình.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành cùng tập trung vào màn hình.
Họ thấy thời gian dừng lại theo tiếng vang, nhưng cả hai còn chưa kịp thở phào thì đồng hồ vừa dừng lại ba giây đã tiếp tục nhảy số, mà nó còn nhanh hơn so với lúc nãy.
Nhiếp Nhiên cau mày, không nhịn được mà chửi tục, “Shit, chẳng nhẽ quả bom này không có thiết bị dừng!”
Thấy sắp hết giờ, lần này Hoắc Hoành thật sự nóng nảy, anh dùng chút sức lực cuối cùng giục cô rời đi, “Em đi mau! Không kịp nữa rồi!”
“Anh mà còn lải nhải phá rối, tôi sẽ cắt hết dây cho mà xem!” Nhiếp Nhiên bị giục mà thấy phiền. Cô ném cho anh một ánh mắt lạnh buốt như đao khiến tay Hoắc Hoành hơi khựng lại.
Đương nhiên anh không tin Nhiếp Nhiên sẽ thật sự cắt hết dây, cô không phải loại người thiếu thận trọng, làm việc mà không nghĩ đến hậu quả.
Nhiếp Nhiên cũng giống như anh, càng đến lúc quan trọng càng bình tĩnh.
Nhưng chính vì như vậy anh mới sợ, anh sợ cô không đến giây cuối cùng thì sẽ không chịu từ bỏ và bị anh làm liên lụy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Em không đi thật à?” Hoắc Hoành mím chặt môi thành một đường thẳng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Nhiếp Nhiên không có thời gian đôi co với anh, vì quả bom trên tay cô chỉ còn mười mấy giây nữa là sẽ nổ.
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc thì cũng biết câu trả lời của cô.
Lần này anh không còn cố chấp yêu cầu cô rời đi nữa.
Nhiếp Nhiên đã dám cùng chết với anh thì anh còn phải sợ gì nữa!
Cơn gió lạnh buổi đêm tràn vào từ cửa sổ vỡ, Hoắc Hoành hít một hơi thật sâu, nhiệt độ lạnh lẽo làm anh tỉnh táo lại, anh cố gắng ngồi thẳng dậy, sau đó cầm quả bom trong tay cô và nói với giọng lạnh lùng xen lẫn run rẩy không dễ phát hiện, “Em đừng hối hận đấy!”