“Thằng bé? Thằng bé nào?” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ không hiểu.
Nghiêm lão đại thấy cô giả ngu, lập tức nổi giận nói: “Đương nhiên là thằng bé được cô thả đi rồi.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó giống như là hiểu ra, “Ồ! Ông nói là thằng bé đốt lửa ở sau kho hàng đó hả! Không phải thằng bé đó bị người của Nghiêm lão đại đưa đi sao? Tại sao lại nói là tôi thả đi?”
Dáng vẻ vô tội của cô khiến Nghiêm lão đại tức điên lên, ông ta trừng mắt nói: “Đúng vậy, người là do thuộc hạ của tôi đưa đi, nhưng giữa chừng lại có người đánh lén, thả nó đi còn giết người của tôi!”
“Nói như vậy thì Nghiêm lão đại nên đến tìm Hoắc tổng giúp đỡ mới đúng, tìm tôi chẳng có tác dụng gì.” Nhiếp Nhiên nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Nghiêm lão đại hoàn toàn bị dáng vẻ của cô làm cho nổi điên, ông ta đập mạnh bàn, chỉ vào mặt cô mà gào: “Bây giờ cô còn giả ngu với tôi à! Giết hai thuộc hạ của tôi, còn thả người đi, không phải là cô thì là ai!”
Nhiếp Nhiên bị chỉ vào mặt như vậy, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng. Cô chậm rãi ngước mắt lên, ý cười ở khóe miệng vẫn không thay đổi, “Nghiêm lão đại, nói chuyện thì phải có chứng cứ, ông tùy ý suy đoán lung tung như vậy là không được đâu.”
Nhiếp Nhiên cố ý khích ông ta là vì muốn thăm dò xem rốt cuộc con át chủ bài của ông ta là cái gì.
Như vậy mới có thể nghĩ ra cách ứng phó.
Quả nhiên Nghiêm lão đại lập tức nói: “Chứng cứ? Cô muốn chứng cứ đúng không! Được, tôi cho cô chứng cứ!”
Sau đó ông ta hô lên với tên thuộc hạ ở cửa một tiếng, “Dẫn nó vào đây!”
Nhiếp Nhiên quay đầu sang nhìn ra cửa, thấy một gã đàn ông rất yếu ớt được đỡ đi vào.
“Còn nhớ cậu ta không?”
Nghiêm lão đại chỉ gã đàn ông đó, hỏi Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên híp mắt nhìn kĩ gã đàn ông đang cúi đầu ho khan kia.
Là hắn!
Đây là gã đàn ông đáng ra đã bị Cửu Miêu giết chết!
Làm sao có thể, tại sao hắn lại còn sống?
Nghiêm lão đại thấy Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm thuộc hạ của mình, đi tới tên cạnh gã đó, đắc ý nói: “Cô tưởng là cậu ta chết rồi à? Đáng tiếc cô không bắn trúng tim cậu ta, cách tim mấy centimet nữa nên cậu ta còn sống.”
Hóa ra là vậy!
Lúc ấy hắn ngã xuống là do ngất đi chứ không phải chết. Mà cô lại chỉ quan tâm đến Nhiếp Dập, hơn nữa còn bị Cửu Miêu thúc giục nên không đi kiểm tra.
Không ngờ vì sơ suất đó lại để gã giữ được mạng chó còn quay lại cắn ngược mình.
Nhưng mà, Cửu Miêu lại bắn lệch ư?
Khoảng thời gian này, cô đã xem thành tích bắn của Cửu Miêu, về cơ bản chưa từng thất bại, theo lý mà nói, cô ta không thể nào bắn lệch mới đúng.
Nhưng vấn đề là, ngày đó chỗ bọn họ đứng đang sửa đường, xung quanh tối đen, nếu như Cửu Miêu nói là mình không thấy rõ, do vội vàng nên bắn lệch thì cũng không sai.
Lần này, thật sự là khó xác định rốt cuộc là cô ta vô tình hay cố ý.
Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm trạng, vẻ mặt vẫn như cũ: “Sao tôi vẫn không hiểu Nghiêm lão đại muốn nói gì thế nhỉ? Tôi còn không nhận ra anh ta thì nói gì đến nhớ?”
“Cô! Được, tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, cứ muốn cậu ta chính miệng nói đúng không! A Chu, mày nói đi, có phải là cô gái này không!”
Gã đàn ông kia ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên không chớp mắt.
Nhiếp Nhiên cũng rất tự nhiên, không bởi vì bị đối phương quan sát mà có bất cứ biểu hiện chột dạ nào.
Một là cô biết lúc đó trời tối như vậy, mình lại đội mũ, đối phương không chắc có thể nhìn rõ diện mạo của mình.
Hai là cô không thể không bình tĩnh thế này.
Bởi vì chỉ cần có một chút sợ hãi và tránh né thì sẽ càng bị đối phương khẳng định mình có vấn đề.
Cô bình tĩnh đối mặt khiến đối phương lại không thể chắc chắn.
Quả nhiên, gã đàn ông đó đã do dự.
Chương 1505.2CÓ ÔNG CHÔN THEO, TÔI SỢ CÁI GÌ?
Nghiêm lão đại thấy thuộc hạ của mình không nói gì thì hơi nóng nảy, “Mày mau nói đi! Vừa rồi lúc tỉnh lại ở bệnh viện không phải mày nói được đó à!”
Trên thực tế là bốn giờ chiều A Chu tỉnh lại, vừa tỉnh lại hắn đã lập tức bảo người tìm Nghiêm lão đại tới, còn nói hết chuyện đêm hôm đó mình suýt nữa bị người ta giết hại.
Sau khi biết chuyện này, người đầu tiên Nghiêm lão đại nghĩ tới chính là Nhiếp Nhiên. Trong đám người của ông ta không có phụ nữ, chỉ có chú Trần là có một vệ sĩ nữ.
Quan trọng hơn chính là, sau khi giao dịch kết thúc, chú Trần có tới, nhưng sau lưng lại không có bóng dáng vệ sĩ nữ đó.
Cho nên ông ta cảm thấy vệ sĩ nữ này nhất định có vấn đề!
Ông ta lập tức gọi điện thoại cho chú Trần để chất vấn đối phương.
Chú Trần nghe xong cũng kinh hãi.
Nhưng đồng thời với kinh hãi, ông ta lại nghĩ, Nhiếp Nhiên ở lại Hoắc thị không phải là chuyện tốt, không bằng nhân cơ hội này giải quyết luôn!
Vì vậy, ông ta lập tức nói chuyện này với Hoắc Khải Lãng, thậm chí còn thêm mắm thêm muối bắt đầu nghi ngờ thân phận của Nhiếp Nhiên.
Cho nên khi Hoắc Hoành biết được chuyện này thì nó phát triển đến mức anh không thể ngăn cản được nữa rồi.
Nghiêm lão đại dẫn người vừa tỉnh lại hùng hùng hổ hổ tới hỏi, sau đó Hoắc Khải Lãng cũng tới.
Anh gần như là gọi điện thoại cho Nhiếp Nhiên dưới cái nhìn lom lom của cả Nghiêm lão đại và Hoắc Khải Lãng.
Lần này, Hoắc Hoành cũng nhìn chằm chằm gã đàn ông đó, lòng bàn tay hơi ướt.
Anh cũng coi như là đã trải qua đủ loại sinh tử và sóng gió, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện của cô gái này, anh lại bắt đầu hoảng loạn, không thể nào bình tĩnh được.
Đợi mãi mà gã đàn ông kia vẫn không nói gì.
Lần này Nghiêm lão đại thật sự không nhịn được, cũng không quan tâm đến thân thể yếu ớt của hắn nữa, ông ta đập vào gáy hắn một cái, “Mẹ kiếp mày nói đi, câm à?!”
“Chuyện này…” Gã kia bị đánh cho hoàn hồn lại, “Lão đại, lúc ấy cô ta đội mũ, em… em… không thể chắc chắn…”
Nghiêm lão đại lập tức giận đến nỗi không nói được rõ ràng, chỉ có thể trợn to hai mắt.
Nhiếp Nhiên thì khẽ phì cười ra tiếng, “Nghiêm lão đại, bây giờ ông đang đùa với tôi à? Ngay cả dáng vẻ của đối phương mà anh ta cũng không biết, ông dựa vào cái gì khăng khăng đó là tôi?”
“Tôi…” Nghiêm lão đại nghẹn họng, không nói được gì.
Sau đó, ông ta trút giận lên thuộc hạ của mình, đạp vào đầu gối gã kia, “Mẹ kiếp, mày giở trò với tao à? Không phải mày nói là phụ nữ sao?!”
“Em… em nói là con gái… dáng người đó chắc chắn là một cô gái… nhưng em không thể xác định được có phải là gương mặt này không.”
“Làm sao không thể xác định được? Nếu là con gái thì chắc chắn là cô ta! Lúc giao dịch, trừ người của tôi ra chỉ có người của Hoắc thị ở đó! Cô ta là vệ sĩ nữ duy nhất của Hoắc Thị, trừ cô ta ra còn có thể là ai!” Ông ta nói rồi quay sang nhìn Nhiếp Nhiên, “Hơn nữa vừa rồi chú Trần cũng đã nói, lúc rời đi cô Diệp này nói cái gì mà không thoải mái nên ở lại đó một mình! Thời gian, địa điểm, giới tính đều trùng khớp, cho dù không thấy mặt thì đã sao?”
Lời nói của Nghiêm lão đại mặc dù phiến diện, nhưng đúng là có lý có tình.
Nhưng lại gặp ngay phải người vừa hung hăng vừa có miệng lưỡi bén nhọn như Nhiếp Nhiên, thì ông ta đúng là xui xẻo rồi.
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, đáy mắt tràn đầy ý châm biếm, “Ông nhìn từ dáng người để phán đoán, vậy ngộ nhỡ đối phương là một người đàn ông thấp bé, vậy há chẳng phải tôi thành người chịu tội thay à?”
Nghiêm lão đại lại bị cô làm nghẹn họng, “Cô!”
Chương 1505.3CÓ ÔNG CHÔN THEO, TÔI SỢ CÁI GÌ?
Lúc này, Nhiếp Nhiên đứng lên khỏi ghế, đút hai tay trong túi quần, lạnh lùng hỏi: “Nghiêm lão đại còn có chuyện gì nữa không? Nếu như không còn chuyện gì, tôi còn rất nhiều việc phải đi làm, không thể ở đây chơi trò suy luận nhàm chán với ông nữa.”
Nói rồi cô cất bước định đi tới cửa phòng làm việc.
Nhưng ngay lúc cô định rời đi, đột nhiên lại nghe thấy gã đàn ông đó hô khẽ một tiếng, “Đợi đã!”
Sau khi dừng lại hai giây, gã đàn ông kia tiếp tục nói: “Mặc dù em không thấy rõ mặt cô ta, nhưng em nhớ em bắn cô ta bị thương!”
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành giật thót trong lòng.
Nghiêm lão đại tỏ vẻ vui mừng, “Mày chắc chắn chứ?”
“Em chỉ có thể chắc chắn em bắn trúng cô ta, nhưng em không biết đã bắn vào chỗ nào.”
Nghiêm lão đại không để ý chuyện này, vung tay lên, “Không sao, chỉ cần bắn trúng là dễ xử lý rồi! Nếu cô Diệp khẳng định mình không phải là người kia, vậy thì kiểm tra một chút đi.”
Chuyện tới nước này mà Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục giả bộ không nghe thấy đi về phía trước thì hiển nhiên là không được, cô chỉ có thể xoay người lại cười hỏi: “Kiểm tra? Ngay cả vị trí mình bắn trúng mà cũng không biết thì phải kiểm tra thế nào? Không thể bắt tôi cởi hết trước mặt mọi người được đúng không?”
Nhiếp Nhiên rõ ràng có ý châm chọc, nhưng Nghiêm lão đại vẫn giả bộ không hiểu, còn thuận thế trêu Nhiếp Nhiên, cười thô bỉ nói: “Nếu như cô cảm thấy không tiện, vậy thì cởi cho một mình tôi xem là được rồi.”
Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, cô kín đáo nhìn Hoắc Hoành một cái.
Vẻ mặt anh vẫn bình thường, dường như không vì câu nói kia mà có bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện đáy mắt anh đã có một luồng sát khí không áp chế được.
Sau đó, cô càng cười lớn hơn, hỏi: “Tôi dựa vào cái gì phải cởi cho ông xem?”
Nghiêm lão đại tự tìm cái chết tiếp tục trêu đùa: “Sợ cái gì, cô đã cởi cho Hoắc tổng nhìn rồi, có lẽ cũng không phải là thứ đáng tiền gì đâu nhỉ?”
Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, bước từng bước một tới chỗ ông ta, ý cười ở khóe miệng không thay đổi, nhưng sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng nồng đậm, “Tôi chỉ sợ ông không có mạng để xem thôi.”
Vừa dứt lời, cô đã rút tay ra khỏi túi, thuận thế rút khẩu súng bên hông ra.
Nghiêm lão đại cảm thấy mắt hoa lên, một khẩu súng màu đen nhắm ngay vào trán ông ta.
Trong nháy mắt, thuộc hạ của Nghiêm lão đại rối rít rút súng ra nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Vệ sĩ của Hoắc thị cũng lập tức rút súng nhắm vào những tên thuộc hạ kia.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng làm việc và hành lang trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại chẳng hề để ý, vẫn nhắm súng vào trán Nghiêm lão đại.
Chú Trần sợ công ty xảy ra chuyện nên vội vàng đi tới, đứng ở bên cạnh Nghiêm lão đại trách mắng Nhiếp Nhiên: “Diệp Nhiễm! Không được làm càn!”
Nhiếp Nhiên không nhìn chú Trần ở bên cạnh lấy một cái, vẻ mặt lạnh lùng, cô nói thẳng: “Chú có tư cách gì quản tôi? Tránh ra!”
Sắc mặt chú Trần lập tức trở nên khó coi.
Trong cái giới này, ông ta cũng coi là nhân vật có danh tiếng, nhưng bây giờ lại bị một con nhỏ nói như vậy ngay trước mặt mọi người, mặt mũi của ông ta phải để ở đâu!
“Ha, xem khí thế của con nhỏ này lớn chưa kìa, cô có bản lĩnh thì bắn đi, bắn đi! Tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám nổ súng, đừng nói người của tôi bắn cô thành tổ ong vò vẽ, ngay cả người của Hoắc thị cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Không sao, tôi chỉ là một thuộc hạ lăn lộn kiếm cơm mà thôi, có thể có Nghiêm lão đại chôn theo, đáng lắm.”
Nói rồi cô kéo chốt bảo hiểm ra, định cùng chết với ông ta.
Khóe mắt Nghiêm lão đại giật giật, lập tức hô lên: “Này!”
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, giả vờ tò mò hỏi: “Sao thế, sợ à? Vừa nãy không phải ông còn bảo tôi nổ súng sao?”
Nghiêm lão đại thấy cô đã đặt tay lên trên cò súng, nhất thời căng thẳng, lại lắp bắp, “Cô… cô làm thật à…”
“Ông có thể hỏi bọn họ, tôi đã làm giả bao giờ chưa?”
Nghiêm lão đại không tự chủ được nuốt nước miếng, “Chú Trần, đây chính là thuộc hạ của chú đấy à! Chú… chú không định nói gì sao?”
“Xin lỗi, từ trước đến nay tôi không phải là thuộc hạ của ông ta, ông ta không quản được tôi.”
Mặt chú Trần lại u ám đi mấy phần, hung hăng nhìn cô một cái, sau đó quay sang nói với Hoắc Hoành từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì: “Nhị thiếu, Nghiêm lão đại là bạn hợp tác lâu dài của chúng ta.”
Hoắc Hoành bình tĩnh ngước mắt lên, tròng kính phản xạ ra một tia sáng lạnh lẽo, “Chú Trần, không phải là chú không biết tính Diệp Nhiễm, mặc dù cô ấy là thuộc hạ của tôi, nhưng nếu thật sự chọc giận cô ấy, cô ấy đâu có nghe lời tôi.”
Nghiêm lão đại suýt nữa nhảy lên tại chỗ, “Cái gì gọi là không nghe lời cậu? Hoắc tổng, bây giờ cậu định khoanh tay đứng nhìn à?!”
Nhiếp Nhiên cười nhắc nhở, “Nghiêm lão đại đừng kích động, làm tôi giật mình, tôi sẽ cướp cò thật đấy.”
“Cô!”
Nghiêm lão đại nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, thấy cô cười rất rực rỡ, hoàn toàn không hề sợ hãi thì hơi hoảng.
Cô ta thật sự muốn liều chết với mình!
Đáng chết!
Cô gái này chính là một kẻ điên không sợ chết!