Hà Giai Ngọc cười đi từ trong phòng ngủ ra, vẻ mặt mong được khen kia khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được tò mò hỏi: “Cô gái này nghe lời cậu như vậy, không phải là cậu đánh cô ta một trận rồi đấy chứ?”
Vừa rồi lúc nhìn thấy Lý Kiêu, cô gái này từ bạo long biến thành mèo con ngoan ngoãn, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cô tưởng là ảo giác.
Lý Kiêu: “Tôi không phải là cậu.” Rồi quay người đi vào trong phòng ngủ.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó xì một tiếng.
Cô bạo lực như vậy à? Đánh người rất lãng phí sức lực biết không hả!
Nhiếp Nhiên bĩu môi, đi vào phòng tắm.
Gần đến giờ tắt đèn, trong phòng tắm không còn ai, cô thoải mái tắm nước nóng không có ai quấy rầy, nước ấm khiến tay chân cô khoan khoái.
Đến lúc cô tắm xong về đến phòng ngủ, sàn phòng ngủ đã được lau sạch sẽ. Hà Giai Ngọc vẫn còn đang luyện nhảy cóc, Thi Sảnh ngồi ở trên giường đếm cho cô ta, Cổ Lâm và Lý Kiêu ngồi ở trước bàn đọc sách quân sự rất nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên cầm quần áo bẩn lên sân thượng giặt rồi phơi, vừa đặt mông lên giường, tiếng kèn lệnh tắt đèn đã vang lên.
Cổ Lâm vội vàng tắt đèn trong phòng đi, tất cả mọi người đều nhanh nhẹn lên giường.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, đèn pin chiếu từ ngoài cửa vào, lắc mấy cái.
Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng xa...
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ.
....
“Uuu...”
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Sáu giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn đen kịt, tiếng còi báo thức đã vang lên khắp tòa nhà.
Trong phòng ngủ 305 vang lên tiếng mặc quần áo.
“Mau dậy hết cho tôi, lập tức tập hợp!” Sĩ quan huấn luyện đã bắt đầu gọi dưới tầng.
Nhiếp Nhiên bị tiếng còi báo thức đáng chết làm tỉnh ngủ thì ấn gối lên đầu mình, rên rỉ: “Không phải là lớp kém sao? Tại sao cũng phải dậy sớm như vậy?”
“Lớp kém ở đơn vị dự bị vẫn hơn những đơn vị khác.” Lý Kiêu đã ăn mặc chỉnh tề, trước khi ra khỏi phòng ngủ hờ hững nói, “Không tập hợp đúng giờ sẽ bị phạt chạy.”
“Mau lên, lề mề làm gì thế hả! Còn không ra ngoài, tôi sẽ lên tầng đạp cửa đấy!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng đòi mạng của sĩ quan huấn luyện dưới tầng thì thấp giọng mắng “Mẹ kiếp!”, sau đó nhảy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo đội mũ, đi theo những người khác cùng chạy xuống tầng.
Trong đội dự bị có tổng cộng sáu lớp, mỗi lần kiểm tra đều dùng thành tích để sắp xếp lại. Lớp 1 là lớp ưu tú, hễ ai ở lớp 1 mà trong hai năm không có bất cứ ghi chép nào không tốt là có thể có cơ hội lên một cấp cao hơn. Uông Tư Minh và Phương Lượng là hai người sang năm có thể tốt nghiệp.
Năm lớp còn lại thì sẽ sau ba năm, căn cứ vào thành tích để xác định xem đi đâu.
Sáu lớp có tổng cộng một trăm năm mươi người, lúc này đứng hết ở trên thao trường mênh mông. Bọn họ đứng thẳng tắp trong gió rét, hoàn toàn không còn dáng vẻ vừa tỉnh ngủ nữa.
“Lần này mất tổng cộng hai phút, thụt lùi rồi! Có phải đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngủ không hả?” An Viễn Đạo nhìn đồng hồ bấm giây trên tay, cười lạnh, “Không bằng bây giờ cho các cô các cậu làm nóng người cho tỉnh táo đi! 10km, hoàn thành trong vòng hai mươi lăm phút, tất cả mọi người rẽ phải!”
Tuýt... Tiếng còi chói tai vang lên.
Tất cả mọi người đồng loạt đi về bên phải, men theo đường chạy nhanh chóng tiến về phía trước.