Màn đêm buông xuống, đống lửa đã chuẩn bị xong.
Đám cướp biển ngồi quây quần lại với nhau, ánh lửa chiếu lên mặt từng người.
Nhiếp Nhiên nâng ly rượu lên, nói với đám người kia: “Trừ những anh em phải gác ra, hôm nay những người còn lại đều phải uống sảng khoái mới được. Bởi vì qua tối nay, ngày mai nói không chừng chúng ta sẽ phải bắt đầu chính thức giao chiến với đám binh lính kia rồi. Cho nên bữa rượu này ra sức uống cho tôi, nghe chưa!”
Nhiếp Nhiên vui vẻ hô một tiếng khiến cho đám cướp biển vốn còn đang lo lắng thoải mái hơn nhiều, bọn chúng rối rít phụ họa, “Vâng!”
“Vậy còn được, hôm nay nếu có ai dám không uống thì đừng trách tôi không khách khí.” Nhiếp Nhiên quét mắt qua mặt từng người, trên khóe môi là nụ cười nhẹ. Dưới ánh lửa, nhìn cô vô cùng xinh đẹp.
“Yên tâm đi cô Diệp, các anh em đều uống đỉnh lắm.” Một tên cướp biển giơ ngón tay cái lên ra dấu.
“Đúng thế cô Diệp, cô đừng để bị chúng tôi chuốc say mới được.” Một tên khác lại nhất thời thả lỏng không sợ chết trêu chọc Nhiếp Nhiên, bị tên bên cạnh lập tức dùng khuỷu tay chọc hắn một cái.
Hình như tên kia cũng phát hiện ra mình nói sai, lập tức câm như hến.
Có điều may mà Nhiếp Nhiên không để ý, cô còn cười nói: “Tửu lượng của tôi rất tốt, chúng ta có thể đọ xem.”
Hiếm khi cô vui vẻ hòa nhã khiến cho mọi người đều hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có thể là do đánh thắng trận nên tâm trạng cô Diệp mới vậy.
Cho nên cả đám càng thả lỏng hơn, “Được thôi, cô Diệp, vậy đợi lát nữa chúng ta đọ thử xem.”
Sự gò bó ban đầu dần dần biến mất. Cả đám ăn uống thoải mái, miệng phun ra toàn những lời thô tục.
Lúc này Nhiếp Nhiên lại thoáng ngẩn ngơ.
Năm ngoái, đêm trước khi rời đơn vị dự bị, cô cũng cùng đám người kia ngồi quây quần bên đống lửa, nói chuyện chơi oẳn tù tì.
Mới chớp mắt mà cô đã sống ở thế giới này hơn hai năm, rời đơn vị được gần nửa năm rồi.
Thời gian trôi qua nhanh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Đám cướp biển ở bên cạnh đã uống đến quên trời đất, mấy tên khoác vai bá cổ bê rượu ngồi quanh cô.
“Cô… cô Diệp… nào, chúng ta uống… uống rượu!” Nói rồi bọn chúng đưa một bát rượu trắng đến.
Tên bê rượu kia rõ ràng đã uống nhiều, không khống chế được sức, lúc đưa rượu qua làm sánh ra ngoài quá nửa, suýt nữa đổ lên trên quần Nhiếp Nhiên.
Những tên đó nhìn thấy thế, lập tức tỉnh táo lại.
Ngay cả người xung quanh cũng lập tức yên tĩnh.
Ai cũng nhìn sắc mặt Nhiếp Nhiên, đợi một giây tiếp theo cô sẽ đứng lên đạp cho người anh em kia một phát.
Nhưng mà đợi mấy giây mà chẳng có phát đạp nào, Nhiếp Nhiên còn cười nhận lấy bát rượu kia: “Uống rượu không không thú vị, có biết chơi oẳn tù tì không?”
Người kia ngẩn ra, dè dặt hỏi: “Cô Diệp còn biết chơi oẳn tù tì à?”
“Nói nhảm, không biết chơi oẳn tù tì thì uống rượu nhàm chán chết.”
Nhiếp Nhiên nói rồi đứng dậy, nắm tay thành quả đấm, định oẳn tù tì với hắn.
Tên kia theo bản năng cũng giơ nắm đấm lên chơi với cô.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, thắng thua đã định rồi.
“Ha ha, cậu thua rồi, mau uống mau uống đi!” Nhiếp Nhiên thuận thế nhét bát rượu kia vào trong tay hắn, giục hắn mau uống.
Tên kia cứ hồ đồ uống bát rượu vốn là của Nhiếp Nhiên như vậy.
Hắn uống một hơi cạn sạch, mọi người mới hoàn hồn lại.
Phó lão đại lại bê ly rượu đi tới, cười ha ha nói: “Không ngờ cô Diệp còn lão luyện như vậy đấy, chơi không tệ đâu.”
Chương 1536.2UỐNG SAY - MẤT CÔNG ĐỢI
“Đương nhiên rồi, ngày nào cũng đi theo đám đàn ông, xem rồi cũng sẽ biết thôi.” Trên mặt Nhiếp Nhiên vẫn còn nụ cười thắng lợi.
“Nào nào nào, tôi cũng phải thử với cô Diệp một chút.” Một tên cướp biển đứng ở ngoài vòng vây đi tới, “Cô Diệp, không phải tôi chém gió đâu, ở đây không có ai có thể thắng được tôi. Cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
“Vậy sao? Cẩn thận đến lúc đó lại bị gió thổi bay thì khó coi lắm.” Nhiếp Nhiên bê bát tự rót rượu cho mình, hài hước trêu hắn.
Những tên cướp biển kia đều là đàn ông ở trên đảo quanh năm, thỉnh thoảng mới ăn mặn được một lần, lúc này thấy nụ cười khẽ dưới ánh lửa của Nhiếp Nhiên mà lòng say như điếu đổ.
Nếu không phải ngại vì thân phận cùng với năng lực của cô, đám cướp biển kia thật sự muốn nhào tới.
Nhưng... không thể!
Một đám đàn ông cứ ngồi quây quần quanh một cô gái, an phận uống rượu chơi oẳn tù tì như vậy.
“Ha ha ha, thua rồi thua rồi, mau uống rượu mau uống rượu đi.” Tên cướp biển kia chơi ba lần liên tiếp, cuối cùng vào lần thứ tư cũng thắng Nhiếp Nhiên được một lần, vui vẻ phát điên.
Nhiếp Nhiên thấy mình bị thua, không nhịn được mắng, “Mẹ kiếp, tôi lại thua cậu, cậu nói xem có phải cậu giở trò không!”
Tên cướp biển kia vui vẻ không ngừng cười, “Cô Diệp, tôi đâu có giở trò, không phải là cô giở trò không muốn uống rượu đấy chứ?”
“Tôi giở trò? Đùa à, Diệp Nhiễm tôi từ trước đến giờ có bao nhiêu uống bấy nhiêu, cần phải giở trò à!” Nói xong, Nhiếp Nhiên cầm bát rượu lên, uống ừng ực hết.
Đám người kia thấy Nhiếp Nhiên uống hết như vậy thì liên tục vỗ tay cổ vũ, “Hay, cô Diệp thật là sảng khoái!”
Nhiếp Nhiên lập tức lau miệng, lại rót cho mình một ly, sau đó để ở bên cạnh, nói với hắn: “Nào! Chơi với tôi lần nữa.”
Không biết có phải là tên kia thật sự lợi hại như vậy không mà mấy ván tiếp theo Nhiếp Nhiên liên tiếp thua.
Lần ở đơn vị Nhiếp Nhiên chuốc say rất nhiều người, đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, say đến mức nôn thốc nôn tháo.
Nhưng tối nay cô giống như một tay mơ, chơi lần nào cũng thua, bị chuốc rất nhiều rượu, đến cuối cùng vẫn bám lấy tên cướp biển kia sống chết đòi chơi tiếp.
Tên cướp biển kia đành phải chơi với cô mấy lần nữa, đồng thời lén đổi thành nước, nhưng đến cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn thua, say mèm ngã xuống đất.
“Cô Diệp?” Tên cướp biển kia thấy cô ngã xuống đất như vậy, không nhịn được gọi mấy tiếng, “Cô Diệp? Cô Diệp?”
Cuối cùng chắc chắn cô say rồi, hắn mới trưng ra vẻ mặt như đưa đám, nói: “Lão đại, cô Diệp say rồi, làm thế nào bây giờ?”
“Say rồi? Nhanh vậy à?” Phó lão đại cũng rất kinh ngạc.
Mới uống chưa được bao nhiêu mà đã say rồi.
Vốn còn tưởng là cô Diệp này có năng lực mạnh như vậy, tửu lượng nhất định cũng không tệ.
Ai ngờ mới uống được nửa bình, cô đã ngất rồi.
Phó lão đại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, cảm thấy nếu cứ bỏ mặc cô ở chỗ này, ngộ nhỡ những tên thuộc hạ kia uống quá mức, làm ra chuyện gì không hay thì đến ngày mai có lẽ đám người bọn chúng sẽ không thấy được mặt trời lặn mất.
“Nếu cô Diệp uống say rồi thì đưa cô ấy về phòng đi.” Sau đó Phó lão đại gọi Cửu Miêu, “A Cửu, mày đưa cô ấy về đi.”
Dù sao A Cửu cũng có quan hệ không bình thường với cô Diệp, để hắn đưa vào thế nào cũng tốt hơn đám cướp biển chân tay lóng ngóng kia cả trăm lần.
Cửu Miêu nhìn người đã say bất tỉnh, gật đầu một cái, tiến lên cõng cô đi về phía căn nhà gỗ nhỏ.
Chương 1536.3UỐNG SAY - MẤT CÔNG ĐỢI
Đi ra khỏi nơi huyên náo, càng đến gần căn phòng nhỏ thì càng yên tĩnh.
Cửu Miêu gọi mấy tiếng thăm dò, “Diệp Nhiễm.”
Không có tiếng trả lời.
Cô ta lại gọi một lần nữa, “Diệp Nhiễm?”
Nhưng cuối cùng vẫn không có đáp lại.
Cửu Miêu nghiêng đầu nhìn người gục trên vai mình ngủ không có chút cảm giác nào.
Xem ra thật sự đã uống say rồi.
Cô ta không biết làm sao, chỉ đành đặt cô lên cái giường trong căn phòng nhỏ.
Nhìn cô ngã xuống giường ngủ say, trên mặt không có nửa điểm phòng bị, vẻ mặt Cửu Miêu lạnh đi, lại từ từ đưa tay ra…
Nhưng vừa mới giơ ra, cô ta đã dừng lại giữa không trung.
Nói thật, cô ta không tin Diệp Nhiễm thật sự sẽ ngủ say như chết thế này.
Vừa mới bị đám cướp biển ám sát, làm sao có thể tin tưởng những người này như vậy được?
Nhưng cô giả vờ ngủ như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Định chờ đám cảnh sát biển kia đến sao?
Hay là cô có tính toán gì khác?
Nếu ở trước mặt cô ta mà Diệp Nhiễm vẫn giả vờ ngủ như vậy, chắc chắn là không muốn nói cho mình biết, lần này mình mà thăm dò nhất định sẽ khiến Diệp Nhiễm không vui.
Vì thế, cô ta không thể không thu tay lại, cuối cùng lui ra ngoài.
Nhưng khi đóng cửa lại, cô ta không rời đi ngay mà nấp ở chỗ tối, yên lặng đợi.
Mà Giang Viễn ở bên đống lửa thấy Cửu Miêu đưa người đi mất nửa tiếng, mãi không về, không nhịn được muốn đi qua đó xem sao.
Một tên cướp biển bên cạnh đang định rót rượu cho Giang Viễn, thấy hắn định chạy đi, lập tức kéo hắn lại nói: “Mày đi đâu thế?”
Giang Viễn ngồi phịch xuống đất, hắn muốn thoát khỏi kiềm chế của những tên kia, trả lời: “Tao qua bên kia xem một chút, đến bây giờ anh Cửu vẫn chưa về, tao sợ anh ấy uống say ngã ở trên đường.”
Tên kia lập tức phá lên cười, “Ha ha ha, có lẽ A Cửu sẽ không về đâu.”
Giang Viễn không hiểu: “Tại sao?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Một gã khác cũng cầm ly rượu lảo đảo đi tới, ôm cổ Giang Viễn nói: “Không sai, có lẽ bây giờ anh Cửu của mày đã say ngã ở trên giường của cô Diệp rồi, chưa đến ngày mai, có lẽ sẽ không tỉnh lại đâu.”
Giang Viễn trợn tròn mắt: “Không thể nào, lúc chiều bọn họ còn giận nhau mà.”
Mấy gã xung quanh thấy hắn ngu ngốc như vậy, không nhịn được đập vào gáy hắn một cái, “Có phải mày bị mù không hả? Phụ nữ tức giận thì giải quyết trên giường. Có câu nói thế nào nhỉ, không phục thì làm đến phục mới thôi. Chúng mày nói có đúng không?”
Tên cướp biển kia rất mạnh miệng, khiến cho những tên khác cười ầm lên phụ họa.
“Không sai, phụ nữ rất dễ giải quyết, hai cái miệng dính vào nhau là giải quyết được hết.”
“Đúng thế đúng thế, đến lúc đó có ghê gớm thế nào cũng sẽ vặn eo cầu xin mày, ha ha…”
Những tên cướp biển kia càng nói lại càng kinh khủng.
Cửu Miêu ở phía xa ngồi xổm ở sau căn nhà gỗ nhỏ của Nhiếp Nhiên, chỉ nghe thấy xa xa truyền tới từng tràng cười ầm ĩ, nhưng không biết bọn chúng đang cười cái gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô ta ngồi ở trong bóng tối, lúc nào cũng nhìn chằm chằm phòng của Nhiếp Nhiên.
Dần dần, những tràng cười và tiếng ầm ĩ của đám cướp biển phía xa bắt đầu lắng xuống.
Chắc là bọn chúng đã tan cuộc rồi.
Cửu Miêu thầm nghĩ trong lòng.
Cô ta càng dán chặt tầm mắt vào cánh cửa phòng Nhiếp Nhiên.
Nếu như cô thật sự có mục đích gì, vậy thì khi đám cướp biển này giải tán, cô cũng nên bắt đầu rồi!
Đêm se lạnh.
Gió biển trên đảo thỉnh thoảng lại thổi qua nhè nhẹ, cho dù bây giờ là cuối mùa xuân, vậy mà đến đêm nhiệt độ vẫn hơi lạnh.
Không biết đã đợi bao lâu, nhưng từ đầu đến cuối Cửu Miêu vẫn không đợi được cánh cửa kia mở ra lần nữa.
Chẳng lẽ... thật sự là uống say à?
Trong nháy mắt đó Cửu Miêu bắt đầu nghi ngờ chính mình đã nghĩ nhầm.
Nhưng cô ta chưa từ bỏ ý định, vẫn đợi thêm rất lâu trong màn đêm u ám, sương mù cũng càng lúc càng dày.
Cuối cùng, đợi mất bốn tiếng, lúc trời sắp sáng, Cửu Miêu có thể khẳng định người trong phòng sẽ không ra ngoài.
Bây giờ cô ta thật sự không hiểu nổi Diệp Nhiễm này.
Cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ nhỏ đóng chặt kia.
Nếu không trông chờ gì được vào cô, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Cô ta rời khỏi bụi cây.