An Viễn Đạo luôn cho là Nhiếp Nhiên có nỗi khổ bất đắc dĩ hoặc là bị người khác uy hiếp. Nhưng cuối cùng sự thật này đã thật sự khiến anh ta mở rộng tầm mắt.
Vì ép một người nổ súng mà cô ta lại đẩy người khác vào?
Đây là cái lý luận gì thế!
Đó chính là đang giết người!
Chẳng trách vừa rồi đánh chết cô cũng không chịu nói lý do.
Lý Kiêu vừa đi đến cửa vốn muốn ngăn cản, lập tức bồi thêm một câu: “Lúc ấy trong tay bọn em có Phú gia làm con tin nên Nhiếp Nhiên mới dám làm như vậy. Cô ấy làm chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ!”
Sắc mặt An Viễn Đạo tái xanh: “Nghĩ cặn kẽ? Nói như vậy thì bây giờ Cổ Lâm nằm ở bệnh viện không rõ sống chết cũng là nhờ cô ta nghĩ cặn kẽ à?”
“Không phải vậy, chị ấy…”
Hà Giai Ngọc còn chưa giải thích, An Viễn Đạo đã ngắt lời: “Tôi nói cho mấy cô biết, chuyện này tôi nhất định sẽ lập tức báo lên cho tiểu đoàn trưởng, Nhiếp Nhiên phải bị xử phạt nghiêm khắc nhất! Cô ta đã đem tính mạng con người ra đùa!”
“Sĩ quan huấn luyện! Nhiếp Nhiên không đem sinh mạng của Cổ Lâm ra đùa, Cổ Lâm trúng đạn là có nguyên nhân, thật ra…” Hà Giai Ngọc vẫn muốn nói tiếp, nhưng An Viễn Đạo đắm chìm trong tức giận to lớn đã không chịu nghe nữa.
“Cô đừng có xin tha thứ cho cô ta nữa, chuyện này tôi đã quyết định rồi! Cho dù có nguyên nhân chết tiệt gì khác nữa thì cũng không thay đổi được đâu! Còn nữa, hôm qua mấy người cố ý giấu giếm không báo chuyện này, tôi cũng sẽ truy cứu! Bây giờ, các cô lập tức đi ra ngoài!”
Hà Giai Ngọc vẫn muốn cầu khẩn, “Sĩ quan huấn luyện!”
“Tôi bảo cô đi ra ngoài!”
Hai người đứng ở thang máy cuối hành lang, Hà Giai Ngọc oán giận nói: “Chị Kiêu, vừa rồi tại sao chị không nói cùng em?”
“Sĩ quan huấn luyện An đang tức giận, cô càng giải thích sẽ chỉ càng khiến thầy ấy cảm thấy chúng ta đang chối bỏ trách nhiệm cho Nhiếp Nhiên.”
“Vậy làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ không giải thích sao?”
Lý Kiêu im lặng, vẻ mặt vô cùng nặng nề. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Chuyện này vốn không thể nói thẳng, bởi vì cho dù có giải thích thế nào cũng bất lợi với Nhiếp Nhiên.