Vẻ mặt Lý Kiêu lạnh như lưỡi dao, ném ra một câu, “Mọi người đi nghỉ đi, tranh thủ nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám ho he gì nữa, yên lặng trở về phòng mình.
Nhiếp Nhiên nằm trên giường trong không gian mờ tối nghe tiếng động bên ngoài, từ từ mở mắt ra.
Vừa rồi Lý Kiêu nói cái gì?
Bọn họ đồng ý là vì thấy mình sắp chết, mà bọn họ không có cách nào trơ mắt nhìn mình chết được?
Cô không hiểu!
Bởi vì không có cách nào trơ mắt nhìn cô chết mà kéo cả mình vào, vụ mua bán này không có lãi.
Chẳng lẽ chỉ vì cái gọi là cảm giác vinh dự tập thể sao?
Lúc Lý Kiêu nói xong, không phải là Nhiếp Nhiên không có phản ứng, mà là cô không biết mình nên có phản ứng gì.
Là kinh ngạc? Kinh ngạc vì quyết định của đám người bọn họ vì mình.
Là hối hận? Hối hận vì khi mình tỉnh lại không hiểu rõ tình hình đã nổi giận.
Nhưng sau đó cô cảm thấy, không, không phải kinh ngạc, không phải hối hận, mà là không hiểu.
Không hiểu tại sao bọn họ phải quyết định như vậy, hơn nữa còn có thể không chùn bước đến thế. Vì một người mà kéo theo tất cả mọi người, điều này rõ ràng là không hợp lý.
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ xì mũi coi thường.
Bởi vì làm như vậy thực sự là quá ngu xuẩn.
Nhưng bây giờ...
Lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.