Mấy ngày sau đó tinh thần cô khá hơn một chút nhưng vẫn không muốn nói chuyện với anh về chuyện đó nên cứ tiếp tục giả vờ ngủ. Nhưng không ngờ sức nhẫn nại của người này tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
Cô cũng chẳng để ý, dù sao cô tự nhận là mình sẽ không thua anh về mặt nhẫn nại. Có điều mấy ngày nay cô cứ xuống tầng là thấy các cô lễ tân kia chỉ trỏ mình xì xào bàn tán, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ khiến Nhiếp Nhiên hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Thế nên tối hôm nay cô mới đợi anh đến, từ trước đến giờ cứ đúng hai giờ là anh đến mà hôm nay ba giờ anh vẫn chưa xuất hiện, Nhiếp Nhiên tưởng là anh đã từ bỏ rồi nên mới tắt đèn đi ngủ.
Đến lúc ba rưỡi, cô lại nghe thấy tiếng cửa mở nhè nhẹ.
Hơi thở của Nhiếp Nhiên thay đổi, sau đó cố gắng thở thật đều.
Cho đến khi Hoắc Hoành đi tới cạnh giường nhìn mình như mấy ngày trước, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.
Hoắc Hoành hơi khựng lại, “Đứng đến khi em đồng ý nói chuyện với tôi mới thôi.”
Thật ra đâu phải anh không biết mấy ngày nay Nhiếp Nhiên giả vờ ngủ, chẳng qua là anh không vạch trần mà thôi. Anh biết Nhiếp Nhiên không muốn đối mặt với anh, thế thì anh sẽ chờ, chờ đến khi cô nguyện ý đối mặt. Cho dù làm như vậy anh sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn nhưng anh sẵn lòng.
Nhiếp Nhiên cau mày, chất vấn: “Anh rảnh lắm à? Anh giải quyết xong nhà họ Hoắc chưa? Anh đến đây như vậy, lãng phí nhiều thời gian vào tôi như vậy, anh không sợ Hoắc Khải Lãng phát hiện ra à?”
“Đừng lo lắng, tôi tự có cách.”
“Tôi không lo lắng, nhưng anh có thể đừng đứng ở đầu giường tôi giống như quỷ suốt thế được không?”
Bị Hoắc Hoành chọc tức, Nhiếp Nhiên vén chăn lên muốn đứng dậy, nhưng quên mất cơ thể mình vẫn chưa phục hồi như cũ, đầu hơi choáng váng, ngã xuống phía sau.
Hoắc Hoành vội vàng giơ tay ra, lúc khom người đột nhiên anh dừng lại, một tiếng rên nhỏ đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành cứng đờ ra thì khẽ cau mày lại, “Anh làm sao thế?”
Hoắc Hoành im lặng một lát, sau đó đứng thẳng lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao.”
WebTru yenOn linez . com
Nhiếp Nhiên lại nằm xuống giường, đưa lưng về phía anh, “Anh đi đi, tôi muốn ngủ rồi.”
Hoắc Hoành gật đầu, “Được.”
Sau đó anh đi ra ngoài cửa.
Vào lúc cửa bị khép lại, giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Nhiên đột nhiên vang lên, “Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai anh đừng đến đây nữa.”
Hoắc Hoành đứng trong hành lang, tay hơi khựng lại.
Két... một tiếng, cửa đã tự động đóng vào.
Ánh sáng ở hành lang tắt lịm theo cánh cửa đóng lại, trong phòng lại chìm vào bóng tối.
Nhiếp Nhiên im lặng nằm ở trên giường, cô nhắm mắt lại muốn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ tiếp. Nhưng không biết tại sao cô cứ nghĩ đến động tác kỳ lạ vừa rồi của anh cùng với tiếng rên mơ hồ ban nãy.
Một giây... hai giây... ba giây... nửa phút... một phút... ba phút...
Người trên giường ngọ nguậy, điều chỉnh tư thế tiếp tục nhắm mắt ngủ.