Tách ra tránh mưa, hoặc đội mưa tiến lên?
Không có cách nào mà mọi người không rời xa nhau, lại không cần đội mưa à?
Hai lựa chọn này thật sự rất khó chọn, tách ra mang ý nghĩa là con đường sau đó phải tự đi một mình, nhưng hòn đảo này lớn đến mức đáng sợ, lại có sương mù, đi một mình rất dễ dàng gặp chuyện.
Nhưng đội mưa tiến lên…
Thời tiết này vừa nhìn là biết sẽ không mưa to đơn giản như vậy được đâu, mưa to, bão lớn… Trong cái thời tiết giá lạnh này mà còn phải đội mưa, nếu bản thân mình không chống cự nổi mà bị sốt, bị cảm mạo, không duy trì được, vậy thì sẽ phải rời khỏi đợt khảo hạch này.
Ngay tại lúc tất cả mọi người đều đang khó xử thì những đám mây trên bầu trời cuồn cuộn mãnh liệt, chưa được mấy phút, một tia sét đánh từ trên đỉnh đầu xuống, mang theo ánh sáng chói lóa khiến đầu óc con người run rẩy.
Bọn họ còn chưa kịp có phản ứng gì thì ngay sau đó một tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, khiến những nữ binh thét lên liên tục.
“A!”
“Nhanh trốn đi!”
Lại một tiếng sấm rền nổ vang, tất cả mọi người cùng bịt tai chạy tán loạn về hướng dưới tán cây như con ruồi không đầu.
Sắc trời càng thêm trầm xuống giống như khi đêm đến vậy, âm u không có một tia sáng.
Những tia sét to lớn xuất hiện liên tục trên bầu trời, cơn mưa to như trút nước giội xuống.
Nhiếp Nhiên nhìn từng người bọn họ ôm lấy cây to không chịu buông ra thì thờ ơ lạnh nhạt, nói: “Nếu mấy người muốn bị sét đánh thì cứ tránh ở dưới tàng cây đi.”
Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc tia sét nhá lên, cơ thể lúc ẩn lúc hiện trông rất quỷ dị.
Lúc này tất cả mọi người mới nhớ tới kiến thức thường thức, khi có sét đánh không thể đứng dưới tán cây.
Nhưng sấm sét này thật sự quá lớn, cả đám run run rẩy rẩy đi ra, thỉnh thoảng có một tiếng sấm nổ vang khiến một số nữ binh không để ý sự xấu hổ giữa nam và nữ mà vô thức co rúm lại ở phía sau đám nam binh.
“Sao sấm sét này lại lớn như vậy, thật… thật là khủng khiếp quá…”
“Đúng vậy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy sét nào lại lớn như thế này.”
Tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ. Nhóm nam binh vì là đàn ông nên cố áp chế sự khủng hoảng trong lòng, nhưng các nữ binh thì không được như thế, ai cũng co rúm lại trốn sau lưng nam binh, gương mặt và ánh mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhiếp Nhiên bị dọa sợ thì chỉ biết cạn lời.
Mấy thứ sấm sét này có gì phải sợ, thứ nên sợ chính là những cái cây này này!
Nhỡ mà bị sét bổ trúng thì sẽ chết người đấy!
Nhiếp Nhiên nhìn lại bản đồ, dự định tiếp tục đi lên phía trước.
Dù sao cũng bị mưa xối cho ướt đẫm rồi, còn không bằng tiết kiệm chút thời gian tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng lúc chân vừa đạp xuống đất, cô đã cảm thấy có điều không ổn.
“Mọi người nhìn kìa!” Kiều Duy bỗng chỉ vào mặt đất cách đó không xa: “Đất ở chỗ này hình như đang hở ra.”
“Sạt lở!”
Lý Kiêu vội vàng hét lên với đám người vẫn còn đang nhìn sấm sét trên bầu trời: “Mau, tất cả mọi người chạy về hai bên núi, đừng chạy xuống phía dưới theo hướng đất lở!”
Cô vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu rung mạnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ầm ầm ở trên ngọn núi cách đó không xa truyền lại.
Mọi người cùng nhìn lại và thấy toàn bộ bề mặt của ngọn núi giống như bị cắt, đang nhanh chóng trượt xuống dưới.
“Chạy mau!”
Ầm! Sức mạnh to lớn của ngọn núi ngay lập tức chôn vùi những thân cây yếu ớt, và lao xuống với tốc độ không thể ngăn cản.
Nhiếp Nhiên thấy một đám người lề mà lề mề đi theo phía sau mình mà cũng chỉ đành bó tay.
Bọn ngu xuẩn không có đầu óc này!
Đột nhiên, ở phía cuối cùng của đội ngũ vang lên tiếng thét chói tai quen thuộc. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“A!!!”