“Mày là cái thá gì mà nói thả là tao phải thả, tại sao tao phải nghe lời mày!” Triệu Lực tức giận đạp đổ bàn trà trước mặt, nước trà bắn văng cả lên chân Nhiếp Nhiên.
“Tại sao à?” Nhiếp Nhiên đang bị thiếu ngủ, cả người mệt mỏi, giờ lại bị bắn nước nóng, cô lập tức nổi điên.
“Tao thấy mày đúng là liền sẹo nên quên nhanh nhỉ?”
“Mày nói cái…”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì Nhiếp Nhiên đã lao đến như một cơn gió, túm tóc đập đầu hắn xuống cạnh bàn trà.
Tốc độ của cô quá nhanh khiến đám đàn em ngây ra không kịp phản ứng.
Triệu Lực hét lên, đau muốn ngất đi, máu chảy ròng ròng xuôi theo khuôn mặt.
“Đại ca!”
Đám đàn em định xông lên thì bị cái liếc mắt của Nhiếp Nhiên làm đóng băng ngay tại chỗ.
“Giờ mày còn muốn hỏi tao dựa vào cái gì không?” Sự nhẫn nại của Nhiếp Nhiên đã mất gần hết, cả người cô toát ra hơi thở u ám khiến người khác phải run rẩy.
“Mày…” Triệu Lực bị khống chế, chỉ có thể khom người cúi đầu trong tư thế nhục nhã.
Nhiếp Nhiên quay đầu về phía đám đàn em ra lệnh: “Không muốn đại ca của chúng mày chết ở đây thì mau dẫn người ra đây cho tao!”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Một tên đàn em vội vã chạy về phía cửa nhưng không ngờ hắn vừa tới nơi thì bị đột kích. Cánh cửa bị đá văng đập thẳng vào hắn, tiếp đó là một tên khác bị ném ra ngoài với khuôn mặt sưng như đầu heo.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị giật mình bởi tình huống bất ngờ xuất hiện này.
“Dám trói bà đây, đúng là chán sống rồi!”
Đúng lúc này, Hà Giai Ngọc xoay cổ tay đi ra. Nhiếp Nhiên khá bất ngờ, không ngờ bọn họ lại có thể tự cứu mình, xem ra cô đã đánh giá thấp bọn họ rồi.
“Chị Nhiên! Chị Kiêu! Sao các chị lại tới đây!” Hà Giai Ngọc hớn hở chạy đến chỗ hai người họ.
Triệu Lực kinh ngạc, hỏi: “Mày… chúng mày làm thế nào ra ngoài được?”
“Bà đây muốn ra là ra, cần phải có sự đồng ý của mày à!” Hà Giai Ngọc đập thẳng tay vào gáy hắn khiến đầu hắn đập xuống bàn trà.
Triệu Lực lập tức rú lên, “A!!!!”