Nếu như nữ binh của mình biết được không phải họ sẽ làm ầm lên hay sao? Huống hồ mặc dù anh ta nói như vậy nhưng thật ra trong lòng không phải quá kỳ thị.
Trong lớp có hơn hai mươi nữ binh, mẹ ơi, anh ta không đánh lại được hai mươi nữ binh lớp mũi nhọn ưu tú đâu!
Càng đừng nói hai mươi người kia còn là học trò anh ta dạy dỗ ra.
“Các cậu đừng có về nói linh tinh!”
Nghiêm Hoài Vũ thấy anh ta cuống lên thì càng cười vui vẻ hơn, đắc ý hỏi: “Rốt cuộc là ai nói linh tinh?”
An Viễn Đạo đang ngồi ở ghế lái nên không thể đánh mấy tên nhóc kia, cho nên chỉ có thể dùng khí thế áp chế bọn họ, “Tôi đâu có nói linh tinh. Đây là sự thật, là sự thật!”
“Vậy được thôi, nếu là sự thật, vậy em sẽ nói với nữ binh.”
“Mấy cái thằng này, các cậu đợi đó cho tôi!” An Viễn Đạo tức giận sầm mặt lại, rít mấy chữ qua kẽ răng.
“Thầy mới chờ đó cho em!”
Chiếc xe ồn ào đi về hướng càng ngày càng hẻo lánh trong bóng tối.
Hai tiếng sau, xe tiến vào một ngọn núi lớn hoang vu. Nhờ ánh đèn xe, Nhiếp Nhiên mơ hồ nhìn thấy hai người lính gác đang đứng ở trên trạm gác, giơ súng trong tay, bày thế trận.
Nơi này được canh gác rất nghiêm.
Sau khi thông qua kiểm tra, chiếc xe chậm rãi tiến vào.
Vừa mới đi vào cổng xe đã dừng lại, An Viễn Đạo hạ cửa xe xuống, nói với một người đứng trong bóng tối: “Cái tên này, sao cậu vẫn còn ở đây? Vẫn chưa đợi được người cậu muốn đợi à?”
Người ở trong bóng tối nhúc nhích, sau đó đi tới cúi chào, “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đúng vậy!”
“Đã mấy giờ rồi mà cậu còn đợi?” An Viễn Đạo nhìn đồng hồ đã là chín giờ tối rồi.
“Không phải là bạn gái cậu chứ?” An Viễn Đạo quan sát anh ta từ trên xuống dưới, muốn nhìn ra chút đầu mối từ vẻ mặt anh ta.
“Người thầy chờ không phải là em chứ?” Lúc này Nhiếp Nhiên đột nhiên hạ cửa kính xuống, cười như không cười nhìn người đàn ông bên ngoài xe, “Giáo quan, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông đứng ở ngoài xe chính là Phương Lượng!
Lúc nhìn thấy cô ngồi ở trong xe, Phương Lượng vô cùng kinh ngạc, “Nhiếp Nhiên, sao em lại ngồi trong xe của sĩ quan huấn luyện An?”
“Nói ra dài lắm.” Nhiếp Nhiên dùng bốn chữ để sơ lược cả chuyện, sau đó nhìn bộ đồ huấn luyện rằn ri của anh ta, “Đừng nói với em thầy là người của đội dự bị đấy nhé?”
Lúc này Phương Lượng mới nhớ ra nguyên nhân hôm nay đứng ở đây, anh ta vội vàng chỉnh lại mũ, thần bí nói: “Đúng vậy, thế nào, tôi từ sĩ quan huấn luyện của em biến thành chiến hữu của em, cảm giác thế nào?”
Từ khi nhận được tin tức Nhiếp Nhiên sắp đến đơn vị dự bị, anh ta luôn rất vui vẻ. Anh ta vốn còn tưởng là đội tân binh kết thúc là sẽ không gặp được cô nữa, không ngờ lại có thể gặp nhau ở đơn vị dự bị.
Cho nên lúc đó nghe được tin tức Nhiếp Nhiên không đi, anh ta vô cùng nóng nảy nhưng lại không có cách nào ngăn cản. Sau đó, khó khăn lắm cô mới đồng ý, chờ mãi cũng đến ngày báo cáo rồi. Anh ta đứng ở đây đợi từ mười hai giờ trưa vì muốn cho cô ngạc nhiên, nhưng đợi đến hơn tám giờ vẫn không thấy bóng dáng cô gái này đâu. Anh ta sốt ruột đến nỗi suýt nữa đến phòng điện thoại chuyên dụng ở đơn vị gọi điện thoại cho cô. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com